6/6/13

BẾN NƯỚC NGŨ BỒ - PHẦN 1



CẢNH 1: BẾN NƯỚC NGŨ BỒ.



                       Lau lách vi vu bốn bề, một gốc cây già nghiêng bóng trước sân, trên đã treo sẵn một tờ cáo thị. Âm nhạc buồn man mác, Thị Trinh ra, hát hoặc hò.

TRINH           - Hò ơ … ai về Lạc Thủy, ai lại Tây Đô ?
Ai qua Hàm Tử, ai đáp Bô Cô ?
Ai ngược đèo Tam Điệp ? Ai ghé bến Ngũ Bồ ?
Ai ra nhắn với ai vô
Nơi đây gió Bắc mưa Hồ mấy tao
Nơi đây tay gối làm dao
Ngủ trong tủi nhục, thức vào hờn căm…

-LÝ SON SẮT-
                        Nhưng vẫn luôn nặng tình, câu sắc son vẹn gìn
Một lòng vì nước non, một lòng cùng Bình Định Vương
Mong mây tan gió lộng, cờ Lam Sơn phất cao giữa rừng
Đò ngang đón đưa bao lần, từ quan san những trang hùng anh
Về nơi đất thiêng hội thề, cùng chung tay đuổi xâm lăng ngày mai
Chiều nay cũng như bao chiều, chờ mong ai chiều tím trong lòng ta…(tiếng vó ngựa văng vẳng)
TRINH           - (mừng rỡ) Tiếng vó ngựa rủi dung ngoài dặm cỏ, phải chăng ……(im lặng, buồn bã) Có lẽ nỗi chờ đợi đã trở thành khát vọng, nên … ta mới nghe lầm. (giở trong áo ra tờ cáo thị) Cáo thị của triều đình đã đến từ mấy hôm nay, mà người, sao vẫn bặt vô âm tín ? Đường phiêu dạt một mình lẩn trốn, chắc người phải vượt qua lắm nỗi gian truân….(thở dài, ngắm người trong tờ cáo thị) Lê Liêm, chàng là tội phạm của triều đình, nhưng trong lòng tôi, chàng là tráng sĩ.
LÝ BA TRI
                        Đôi mắt sáng ánh sao đêm,
Mang chí kiêu hùng dời non xẻ núi
Lòng tôi bỗng thấy bâng khuâng,
Thương xót cho người trong cảnh gian truân
Ai ở nơi phương trời sao không về qua đây
Nơi bến sông con đò, vẫn chặt dạ chờ mong ….
Lê Liêm      - (Dè dặt từ ngoài vào, thấy Trinh đứng nhắm mắt lẩm bẩm một mình, ngạc nhiên tới trước mặt Trinh đứng nhìn, Trinh mở mắt ra thấy Liêm sừng sững trước mặt, giật mình)
Trinh             - Á !
Liêm            - Cô nương, cô nương làm sao vậy ?
Trinh             - Người …. Người từ đâu đến ? Sao bỗng dưng xuất hiện như quỷ như ma ?
Liêm           - (cười) Tôi là người, đi đứng rất bình thường, tại cô nương đang say sưa cùng giấc mộng. (trêu ghẹo) Xin thứ lỗi, đã làm cô nương tỉnh mộng…(bỏ vào ghế ngồi)
Trinh          - (thẹn, tức giận) Mộng đâu mà mộng ? Chỉ tại … (lật tờ cáo thị, bỗng thấy người trong ảnh và người thật gống hệt nhau, lại giật mình gấp lại, tự nói một mình) … Kia núi xây vầng trán, kia mây ngàn vương khóe mắt xa khơi. (buột miệng) Ông đây chính là ..
Liêm           - Là ai ?
Trinh          -  À … là khách muốn sang sông, có phải ?
Liêm           - Phải. Tôi là khách lỡ đường. Xin nàng cho tôi bầu rượu nóng.
Trinh          - (lấy rượu đem ra, mắt vẫn dò xét người lạ mặt) Đây rượu quê nghèo, cất bằng hoa và men lá biên khu, xin mời người thưởng thức chút công phu.
LIÊM          - Cảm ơn nàng. Ta không ngờ, nơi mảnh đất kỳ cùng biên giới, lại có một lữ quán ấm áp bình yên. Người cất công ủ cho rượu đượm hơi men, và chờ đợi ….
TRINH       - Một chàng tráng sĩ.
LIÊM         - Hận quá ! Tôi chỉ là khách lữ, đang lỡ đường và muốn được sang sông.
TRINH      - Người muốn sang sông ư ? Nhưng triều đình đã ra lệnh phong tỏa Ngũ Bồ giang, để tìm bắt những người ... theo quân phản loạn.
Liêm         - Nhưng ta đâu phải là kẻ theo quân phản loạn ?
TRINH      - Thật vậy ư ? Là khách lữ, lại càng không có cách để sang sông. Thôi, rượu nghiêng vò rót cạn bóng chiều nghiêng, người nâng chén, cho ấm lòng lữ khách. (vào)
LIÊM          - (uống rượu, intro lý chiều chiều) Rượu uống mãi không khuây lòng lữ thứ, uống làm chi ? Mà không uống không đành. Ta uống một mình, ta cạn một mình, say chưa bén đài cô đơn cao chót vót, (cười buồn)        
 LÝ CHIỀU CHIỀU
                        Đường dài thăm thẳm bóng chiều nghiêng
Ngựa chồn chân, vó câu ngại đường thiên lý
Trông xa nước non chập chùng
Ôi ước mơ vẫy vùng, anh hùng giữa thời loạn ly
Cũng có khi muốn phủi tay quên đời….
                    - Anh hùng … Hahaha, hun hút đường biên tái, anh hùng một tiếng suông, dọc ngang càng thêm ngán, say rồi quên cả ngông … (uống rượu). Này khách anh hùng, đường đăng trình chắc còn xa vạn dặm, sao người không mau kíp giục tay cương ? Lại ngồi đây nhìn thời gian trôi qua men rượu ? Thân kình ngư hớp sông lớn vào lòng, sao lại chịu thúc thủ giữa dòng lạch cạn ? Haha …Ta cũng đâu muốn dùng dằng cho lỡ việc, hiềm một nỗi: tài ngựa hồng không thể vượt sông. 
Trinh          - Hò ơ …. trập trùng Chiêm Việt đôi bờ, cắm sào vẫn có người chờ … nước trong …
Liêm           - (mừng rỡ) Vậy là nàng có cách ? Cô chủ quán ? Xin hãy chỉ dùm tôi người ấy, hãy giúp tôi vượt qua sóng gió muôn ….
SƯƠNG CHIỀU
                   … trùng, dặm ngàn ruổi dung
Thỏa mộng tang bồng, chim hồng tung cánh
Mối ơn sâu, xin trọn đời ghi tâm
Trinh            - Nhưng người lái đò kia, là kẻ gàn dở cuồng ngông
Không chở thường dân,
Cũng không phục tùng người phú quí giàu sang.
Con đò thong dong, chỉ đưa sang sông …
Liêm            - Ai hả cô nương ?
Trinh            - … những ai là tráng sĩ.
Những kẻ khuấy nước chọc trời,
Mang chí anh hùng lấp bể dời non.
Liêm           - Người lái đò ở đâu ? Xin hãy mách bảo dùm
Trinh           - Con đò kia không chở người lãng tử
Chỉ chở những ai …. là tội phạm của triều đình mà thôi ./.
TÚ ANH
LIÊM          - Lời thoáng nghe qua sao lạ lùng, ẩn ý gì ? Cô nương khá bày phân
TRINH        - Khi non sông điêu linh, trong tang thương đao binh
Thương muôn dân long đong, người quyết xả thân quên mình
Vì muôn người, phất tinh kỳ trên đầu gậy hưng binh
Thời chưa đến, ẩn nhẫn chờ thời,
Đành phiêu dạt góc biển ven trời
Người có phải là kẻ ấy hay không ?
LIÊM           - Ta ư ? Hahaha... Lữ khách phiêu linh bầu rượu túi thơ say giấc ngủ vùi
Bãi gió ghềnh trăng vui thú cuộc đời, tỉnh cơn say ta lại lên đường./.           
Trinh          - Tiếc thật, người chỉ là lữ khách, mà kẻ chèo đò … không chở khách tầm thường. (thất vọng) Chén rượu này nghe đã nhạt hơi men, xin hãy dời gót đi tìm nơi khác.
Liêm           - Ta …Cô nương ! Lời nói …
MẪU TẦM TỬ
                   …kia, ta mới nghe qua, ẩn ý đầy trong từng chữ từng lời
Nàng muốn nói chi hãy nói ra cho rõ ?
Đừng ỡm ờ đừng đưa đẩy xa xôi.
Thật ra … nàng là ai ?
TRINH       - Tôi chỉ là cô gái hèn quê, chốn giang đầu bán rượu nuôi thân
Rồi chiều nay nhận cáo thị của triều đình
Ra lệnh truy lùng một phạm nhân./. (giơ tờ cáo thị)
LIÊM          - Tờ cáo thị ? (giật lấy, xem)
TRINH       - Người trong ảnh khá giống ông. Nhưng chắc chỉ là người giống người thôi, bởi ông là lữ khách, chứ đâu phải tội phạm của triều đình.
LIÊM          - (không để ý đến lời hờn mát của Trinh) Căm giận thay loài cẩu trệ ! Chúng ngang nhiên chà đạp nước non này, và gọi những người yêu nước, cứu nước là tội phạm. Tội phạm Lê Liêm, lê Liêm là tội phạm, hahaha (xé tờ cáo thị) …
TRINH       - Sao ông dám xé cáo thị của triều đình ? Họ gọi Lê Liêm là tội phạm, thì có liên quan gì tới ông ? Hay ông chính là …
LIÊM          - Tội phạm Lê Liêm ! Đi báo tin mà lãnh thưởng đi!
TRINH       - Lãnh thưởng ư ?(cười tinh nghịch) Tôi là con của lão chèo đò cuồng ngông gàn dở, dựng mái lều tranh bên bến Ngũ Bồ giang. Mái chèo nghiêng thức trắng năm canh, mơ khuấy nước để đón đưa chàng tráng sĩ …
LIÊM          - Nhưng … ta chỉ là một tên tội phạm.
TRINH       - Buổi nhiễu nhương, thời tao loạn, ai tráng sĩ mà không là quốc phạm ? Ai giai nhân mà không hóa vong….
NAM XUÂN
                   … nhân ?
Gió bụi cát lầm, làm ngọc nát vàng tan
Ai nỡ ngoảnh mặt quay lưng, dù phải trở thành tội nhân.
LIÊM          - Từ trên đổ vỡ hoang tàn,
Những người con đất Việt kiên cường
Vẫn kiên gan đắp lũy xây thành,
Quyết giành lại cõi bờ Việt Nam.
TRINH       - Người vung tay kiếm, rửa quốc hờn
Phận nữ nhi đâu chịu tầm thường
Dù một góc quê hèn, vẫn quyết lòng góp công.
Mái chèo bao đêm trên sông khua nhẹ
Đưa đón từng đoàn trai tráng hùng anh
Từ bốn phương về Chí Linh hội tụ
Dưới ngọn cờ Bình Định Vương ./.
LIÊM          - Thì ra … nàng đây chính là …
TRINH       - (ý nhị) Là kẻ theo phường "bạo nghịch", từ rừng sâu thảo hịch luận tội quân Minh.
LIÊM          - Xin thứ lỗi cho tôi vì đã giấu che thân phận của mình. Đã cùng chung lý tưởng, xin nàng hãy chắp cho chim bằng đôi cánh, làm nước nguồn để dẫn lối trăng đi.
                   (Tiếng vó ngựa, Liêm rút kiếm thủ thế)
TRINH       - Tráng sĩ, người bạo động ích chi ? Thời chưa lại, cờ thiêng nên đợi gió. Cách đây một đỗi đường có ngôi miếu cổ, tên gọi miếu Giang Thần, chàng hãy đến đó, chờ lúc trăng lên, cha tôi sẽ đưa chàng vượt sông sang Chiêm quốc.
LIÊM          - Cảm ơn nàng, tôi đi ngay !
TRINH       - Tráng sĩ, thân thế trọng cũng như non nước trọng, xin người … bảo trọng lấy thân.
LIÊM          - Đa tạ tình nàng ! (ra)
BẠCH        - (hậu trường) Trinh ơi Trinh à, anh về rồi nè Trinh ơi ..(chạy đâm sầm vào Trinh)
TRINH       - Anh Bạch ! Anh về rồi ! (ôm nhau) Lâu ngày về, bộ nhớ nhà lắm sao mà anh vội vội vàng vàng vậy ?
BẠCH        - Nhớ chứ ! Lênh đênh mấy ngày nay trên sóng nước, nhớ quá, thèm quá rồi !
TRINH       - Hả ? Thèm gì ?
BẠCH        - Rượu chứ còn gì ?
TRINH       - (đẩy Bạch ra) Thì ra … anh nhớ rượu chứ đâu phải nhớ nhà ?
BẠCH        - Ờ... thì nhà là quán rượu, nhớ nhà là nhớ rượu, nhớ rượu là nhớ nhà ! Lấy rượu cho anh.
TRINH       - Rượu bán cho khách hết rồi.
LIÊM          - Hết rồi ? Rõ chán !
TRINH       - Anh về đây, còn cha đâu ?
BẠCH        - Cha đang dìm thuyền ngoài bãi.
TRINH       - Dìm thuyền ? Í hổng được, đêm nay có khách sang sông, để em đi nói với cha…
BẠCH       - Không được đâu. Cha giận anh, đòi bẻ gãy mái chèo, thề từ nay không đưa người sang Chiêm nữa.
TRINH       - Nhưng đây là người khách vô cùng quan trọng.
BẠCH        - Người quan trọng ? Ông ta đâu ?
TRINH       - Đến từ lúc hoàng hôn, hiện đang chờ ngoài miếu Giang Thần, em phải đi tìm cha. Em đi đây !
                   (Trinh ra, Bạch vào lục quán không tìm thấy rượu, chán bỏ lên chõng nằm ngủ, Đặng Ích dẫn quân tới)
ÍCH             - Quân, lục soát !
BẠCH        - (mơ màng) Lục lạo cái gì ? Ta đã lục khắp rồi, có còn tí rượu nào đâu !
ÍCH             - Lôi cổ nó dậy cho ta ! (lính lôi Bạch ra) Tên kia, người là ai ? Từ đâu tới ? Còn lão Đồ đâu ?
BẠCH        - Dạ … tướng quân ! Cha tôi đi Giang Tân mua rượu. Tôi là con trai, đi …  làm ăn xa mới về. Chẳng hay tướng quân tìm cha tôi có việc chi ?
ÍCH             - Ta không tìm cha ngươi. Ta tìm một tên tội phạm, áo xanh, cỡi ngựa hồng, đã đi qua đây từ chạng vạng. Ngươi có thấy không ?
BẠCH        - Để tôi cố nhớ … Không, không có ai như ngài vừa mới nói.
ÍCH             - Xảo ngôn ! (Rút gươm kề vào cổ Bạch) Ngươi muốn chết ?
BẠCH        - Dạ, tôi nói thật, tha giết mặc tình. Tôi chỉ cầu xin một điều: (chỉ bình rượu bên hông Đặng Ích) Xin cho say rồi chết.
ÍCH             - Ha ha, chết không sợ, lại sợ làm ma khát rượu. Được ! Hãy nói cho ta điều ta muốn …
XUÂN TÌNH
                   … biết, rồi ta sẽ ban cho cả nậm rượu này
Nếu bắt được tên tội phạm áo xanh
Ngươi còn được ban bạc, thưởng vàng
Đến chừng đó, muốn bao nhiêu rượu ngon, gái đẹp
Thì cũng sẵn dưới tay khỏi phải đi tìm
Một bước lên mây thủng thỉnh sông hồ
Áo công hầu khanh tướng khoác bên vai.
BẠCH        - Dạ, nếu như đại nhân rộng lòng như vậy
Xin cho Bạch đây một hớp rượu cho tỉnh người
Trí sáng, tâm thông chắc sẽ nhớ ra người
Mà đại nhân đang cất công tìm kiếm mải mê
ÍCH             - Đây, ngươi uống đi, uống thật say rồi cho ta biết
BẠCH        - ……..(uống rượu)
Ôi rượu ở đâu mà ngon quá trời ngon
Một hớp thôi mà nghe sảng khoái tâm hồn
Mấy ngày lênh đênh trên sông ta chịu nhịn
Tưởng về đây được say men rượu quê nghèo
Ai ngờ cái thằng khách lúc ban chiều
Nó tới trước, rồi nó uống sạch trơn
ÍCH             - Thằng khách nào ? Áo vàng hay áo lục ?
BẠCH        - Áo hồng, áo lam, ngài muốn màu nào cũng được
Tôi đây chỉ cần bầu rượu quí
Khi say rồi vua chúa cũng chẳng bằng tôi
ÍCH             - Nói rõ ta nghe người khách ấy đâu rồi ?
BẠCH        - Ngoài miếu Giang Thần, từ lúc hoàng hôn
Chờ trăng khuya rụng xuống mặt sông đầy
Sẽ ngược dòng sang tận đất Chiêm./.
ÍCH             - Đúng là tên tội phạm ! Cà kê mãi (giật bình rượu lại) Quân, bao vây Giang Thần miếu, bắt tên tội phạm cho ta ! (Ra)
BẠCH        - (quờ quạng chạy theo) Rượu của ta, trả rượu cho ta …(Đặng Ích quay lại ném bầu rượu cho Bạch, bầu rượu rơi xuống đất, Bạch nhặt lên tu một hơi) Rượu bồ đào say ríu cả đôi chân, đầu không uống mà đầu quay đáo để…. Hahaha, rượu ngon .. có rượu vào ta lại trở thành tiên
MIÊN HẬU HỒI CUNG
Đừng ai khuyên nhủ can ngăn gì ta
Dù ta có đắm trong men Quỳnh Hoa
Uống cho quên hết đắng cay tủi hờn
Uống cho nghiêng ngửa thế gian loạn cuồng
Gác bỏ việc đời mặc ai lo toan đi thôi
Này em tiên nữ đến đây cùng ta
Cùng nhau nâng chén hát câu tình ca
Chí ta không đủ lấp sông vá trời
Thôi xin đổi lấy cơn say giữa đời mà quên…(té vào người lão Đồ)
LÃO ĐỒ    - Thằng súc sinh ! Còn tiếp tục say được nữa hay sao ? Thật là nhục nhã cho tông môn mà ! (Xô Bạch té, bầu rượu lăn xuống đất)
TRINH        - Bình rượu lạ ? Ở đâu anh có ?
BẠCH        - Anh …
LÃO ĐỒ     - Bọn quan tướng triều đình đem ra nhử nó, để moi tin đây mà…
TRINH       - Rồi anh trả lời sao ?
BẠCH        - Anh … anh nói là không thấy.
LÃO ĐỒ     - Dối trá ! Nếu mày anh hùng như thế, thì mày đâu hư hỏng vì rượu ngon gái đẹp ở quê người ?
BẠCH        - Phải rồi, con hư hèn vậy đó. Con không phải anh hùng cứu nhân độ thế, cha kỳ vọng ở con làm gì để rồi thất vọng ?
LÃO ĐỒ     - Mày hư hỏng một thân mày đã đành, giờ về đây, mày lại gây hại cho người khác. Cha hỏi mày, mày đã nói gì với giặc ?
BẠCH        - Con …con có nói gì đâu.
LÃO ĐỒ     - Nói gì ?
BẠCH        - Con không nói gì, chỉ nói .. miếu Giang Thần.
TRINH       - Trời ơi, anh Bạch  (chạy đi)
LÃO ĐỒ     - Trời ơi, thằng súc sinh, mày có biết là … mày đã tiếp tay giết chết một người yêu nước rồi không ?
BẠCH        - Chớ cha bảo con phải làm sao ? Khi quân tướng của nó hùng hổ kéo tới đây, kề gươm vào cổ mà tra hỏi ? Cha bảo con phải làm sao ? Sao lúc nãy, cha không về đây mà trả lời với chúng ? Cha còn lạ gì …
KIM TIỀN BẢN
                   … đâu, bọn giặc Minh xem mạng người như bèo bọt
Chúng tàn sát dân Nam chưa một lần run rẩy tay gươm
Con không thể ngu si tự giết mình vì một người không thân thuộc
Nếu con cố giấu che, thì đầu con rụng chẳng chơi.
LÃO ĐỒ     - Cái mạng của mày thì có gì đáng để cân phân ?
Mày có chết vạn lần, cũng chẳng ai tiếc ai thương
BẠCH        - Con ruột của cha mà cha rẻ khinh bỏ mặc
Lại đi bảo vệ chở che, cho một kẻ lạ xa./.
LÃO ĐỒ     - Bởi vì mày là con tao là cháu con giống nòi Đại Việt. Mà mày chẳng biết yêu nước thương dân đang trong cảnh lầm than tủi nhục khôn ….
VỌNG CỔ
                   4. …cùng. Mày gục mặt mong được yên thân trong men rượu say nồng. Thân làm trai mà né đi trọng trách, sống làm người mà quí tử tham sanh. Sánh làm sao với trang mã thượng hùng anh, đang vì nước vì dân nằm gai nếm mật. Vậy mà chỉ vì bầu rượu mồi của giặc, mày nỡ bán rẻ đi sinh mạng khách anh hùng.
BẠCH        (Chiêu quân) Con hư hèn, con tác tệ
Con say vùi trong men rượu, nào phải đâu hưởng thụ ?
Mà để vùi chôn bao hận tủi trong lòng
LÃO ĐỒ     6. Mày hận gì ? Tủi gì ? mày mà cũng biết hận hay sao ? Chỉ có lão già này mới là người suốt đời mang hận. Trời ơi bao năm tháng gối chèo không nhắm mắt, một đời ta đón tại quán biên thùy. Nghe từ Lam Sơn tiếng nhạc ngựa vọng về, mong được thấy bóng áo lam người dũng sĩ. Bao lần tưởng, rồi bao lần chờ đợi, quay mũi đò nén chặt nỗi niềm riêng. Thế mà nay người tới để sang sông, ta lại vô duyên cam dở dang giấc mộng đời.
BẠCH        - Cha thở vắn than dài làm cho con thêm chán chường bối rối
Ước vọng cao cả thiêng liêng một đời cha theo đuổi
Có được gì ngoài hai chữ hư không ?./.
TRINH       - Cha ơi … (lắc đầu)
LÃO ĐỒ     - Trời ơi … ngươi còn dám mở miệng lý sự gàn dở hay sao ? Thằng nghịch tử.
BẠCH        - Cha chỉ biết mắng con mà cha không chịu hiểu cho con. Tại vì sao con hư hèn tác tệ ? Cha muốn con là anh hùng cứu nhân độ thế ư ? Xa vời quá ! Trách nhiệm to lớn quá cha à ! Cha thấy không ? Bao nhiêu cuộc khởi nghĩa của anh hùng hào kiệt bốn phương đều thất bại. Tài giỏi như Lê Lợi đất Lam Sơn mà còn bị vây khốn ở Chí Linh kìa. Con biết làm gì đây ? Thằng Trần Bạch, con của cha, nó không phải anh hùng (bỏ chạy đi)
TRINH       - Anh Bạch !
LÃO ĐỒ     - (sững sờ trong câm lặng)

OUT

No comments:

Post a Comment