Trên chuyến bay chiều nay về Phú Quốc
Người lính già nghe lòng náo nức, bâng khuâng
Không phải quê hương mà sao nghĩa nặng tình thâm !
Để ngày trở lại như tìm về nguồn cội….
Lướt gió tung mây giữa
nắng hồng
Nhìn xa biển cả mênh
mông, chập chùng mây trắng
Biết bao kỉ niệm trở
về trong tim,
Sóng dâng dạt dào gọi mời dừng chân ….
“đồng đội ơi …. tôi
đến đây rồi !” …
1. Người cựu chiến binh nghe trái
tim mình rung lên khẽ khàng trong lồng ngực. Nhẹ từng bước chân ngập ngừng
trên mảnh đất mà đã mấy mươi năm ông thao thức mong …chờ. Mấy mươi năm chỉ
thấy trong mơ và hoài niệm xa mờ.
Một vùng đất chỉ bốn năm gắn bó, mà thành dấu ấn trọn đời không dễ phôi pha. Kỉ
niệm ùa về theo từng bước chân đi, để nhoi nhói nơi vết thương ngày cũ. Đây nhà
lao Cây Dừa những ngày đỏ lửa chiến tranh, nơi ông chịu cầm giam suốt bốn mùa
sim tím ….
“Phú Quốc đi dễ khó về, trai đi thêm vợ, gái
về thêm con” …Câu ca dao của no ấm bình yên, ai chợt ngân lên giữa chiều thanh
vắng …
2. Ôi hòn đảo đẹp xinh giữa biển
Tây thơ mộng, sao trong kí ức của ông lại là nỗi kinh hoàng ? Là tù ngục, khảo tra, là máu thấm xương tàn ? Là đồng đội ông cứ ra đi từng người một, nhưng khí tiết
quật cường khiếp phục kẻ ác tâm. Mấy chục năm rồi, giờ còn chỉ mình ông, bao
đồng đội - thịt xương hòa trong đất. Nói sao hết những nỗi niềm chất ngất, ông
khẽ cúi đầu, dòng nước mắt nhòa tuôn ….
Nắng chiều buông ráng đỏ cuối
chân mây
Gió biển quyện hương tràm thổi về
từ Cửa Cạn
Thắp một nén hương, ông thì thầm
khấn nguyện
“Phú Quốc bây giờ đẹp lắm, đồng
đội ơi !
5. Máu xương của bạn bè đồng chí
gởi lại nơi đây đã tô điểm rạng ngời thêm cái tên “Phú Quốc”. Non nước đã đẹp
xinh nay thêm tự hào trang sử thắm để sánh bước chung vai cùng đất nước vươn …. mình. Cùng cất cánh bay lên cao
rộng những công trình. Chuyến bay
chiều nay đưa ông về Phú Quốc, và những chuyến bay đã chấp cánh ước mơ. Đảo
Ngọc không còn cô độc giữa bao la, nàng công chúa thanh xuân đang cựa mình tỉnh
giấc. Dấu ấn đau thương lùi xa trong kí ức, người lính già nghe rưng rưng niềm
hạnh phúc âm thầm.
6. Tìm theo hương tràm khi trời lắc
rắc giọt mưa xuân, người lính bỗng giật mình khi gặp màu sim tím. Màu tím nao
lòng của ”những chiều hoang biền biệt”, ông đã mơ thầm khi nằm giữa xà lim. Ôi
hương biển hương rừng cứ quyện mãi trong tim, thành nỗi nhớ mang tên “Phú Quốc”.
Để bè bạn bốn phương một lần gặp mặt sẽ mãi không quên hòn đảo ngọc yêu kiều.
“Hò ơ … ai ra Phú Quốc mà chơi,
Ghé thăm dinh Cậu, ăn cồi biên mai.
Vậy là ai nhớ thương ai ….”
Người lính mỉm cười nhìn trăng
rạng phía trời xa ./.
No comments:
Post a Comment