6/6/13

BẾN NƯỚC NGŨ BỒ - PHẦN 2



                                 CẢNH 2: VẪN CẢNH QUÁN RƯỢU, MỜ SÁNG HÔM SAU



Ông lão ngồi bất động trên chiếc chõng tre, tay lập lòe điếu thuốc

LÃO ĐỒ     - Tiếc hận thay, mưa xuân chưa về mà nắng hè đã tắt, hơi thu chưa tới mà gió đông đã tràn sang. Hỡi ôi phận số vô duyên đã trót lỡ …
XÀNG XÊ Lớp xề
                   … làng, đời ta như chiếc lá thu tàn
Không còn mong đón được nắng vàng
Phải đành cam rơi rụng bên đàng
Đã bao đêm trường, mái chèo khua tiễn khách anh hùng
Những mong có buổi tao phùng
Mà giờ đây tất cả hóa hư không.
TRINH       - (lặng lẽ ở một góc)
Một thoáng tương giao sao vội thành vĩnh biệt ?
Người đi rồi như đá rớt vực sâu
Có còn không dù một chút âm hao ?
Để cho ta dưỡng nuôi niềm hy vọng
Rằng bẫy rập kia không bắt được chim hồng
Vượt qua hết muôn trùng hiểm nguy
Đã cất cánh bay vào không gian cao rộng
Chàng sẽ về đây khi gió lặng mưa ngừng ….

LÃO ĐỒ     - Đây mái chèo đưa người khách đăng trình, bao đêm vợi ta cần cù gọt sửa. Người thôi lại, ta giữ làm chi nữa, cho bận lòng … (toan đập gãy mái chèo)
TRINH       - Cha, xin cha đừng vội bi quan, mà hãy cầu nguyện cho chàng tai qua nạn khỏi. Người vì nước vì dân, không thể nào đoản mạng được cha ơi.
LÃO ĐỒ     - Nhưng thế giặc như bão giông, chúng xua quân lùng sục đến cả chốn sơn cùng thủy tận, e rằng không chóng thì chày, người cũng sẽ sa cơ.
TRINH       - Giặc tuy đông, nhưng chàng không đơn độc, vì bên chàng còn có lòng dân. Cha ơi, chúng ta phải đi nghe ngóng tình hình, hầu ra tay giúp chàng kịp lúc. Đi đi cha…
LIÊM          - Ta đã trở về đây, xin nhờ cô nương ra tay giúp đỡ.
TRINH       - Tráng sĩ ! Chàng …. Chàng còn sống. Tạ ơn Phật trời ! Cha ơi, đây chính là …
LIÊM          - Là tên tội phạm Lê Liêm, đã ngu ngơ tin lời đường mật của nàng, để suýt nữa đã sa vào bẫy rập. Ta trở lại nơi này để hỏi tội kẻ nhẫn tâm.
TRINH       - Tráng sĩ …?
LÃO ĐỒ     - Tráng sĩ, xin được trọn lời bày giải nguồn cơn, người đã hiểu lầm con gái lão.
LIÊM          - Lầm ư ? Chẳng phải chính …
DUYÊN KÌ NGỘ
                   … nàng, đã chỉ cho ta, nơi miếu Giang Thần ẩn náu
Nhưng ta vừa dừng bước ngựa hồng
Đã thấy quan binh điệp trùng vây phủ ?
(Vậy là sao ?)
Thế cùng, để thoát thân, ta phải đành hy sinh tuấn mã
Đánh lạc hướng giặc thù, mới bảo toàn mạng sống
(Nàng nói đi)
Không phải nàng, thì là ai ? Đã bán rẻ ta cho lũ Minh triều ?
LÃO ĐỒ     - Xin tráng sĩ cho lão thưa hết đuôi đầu
Tội lỗi này không phải con thơ
Mà là … thằng anh nó – thật nhuốc nhơ
Bởi say sưa nên thần trí điên cuồng
Bị giặc dùng men rượu để moi tin./.
LIÊM          - Một nhà phản trắc. Dù là ai, ta cũng xin khen thưởng bằng lưỡi gươm quả báo ! (rút gươm kề vào cổ Trinh)
LÃO ĐỒ     - Tráng sĩ !
TRINH       - Nếu một đường gươm có thể giúp ai kia xóa tan niềm căm hận, thì chàng hãy xuống tay đi tôi xin cam tâm thế mạng anh ..
VỌNG CỔ
                   4mình. Không trách, không than, cũng không dám cầu xin ai đó dung tình. Suốt đêm qua cha và tôi chong đèn thao thức, giận cho người rồi tủi thẹn cho thân. Giờ biết chàng vẫn bình yên như kình ngư giữa đại dương, như mãnh hổ giữa rừng ung dung tự tại. Nỗi khổ tâm không còn trĩu nặng, dù có chết đi cũng mãn nguyện vui lòng.
LIÊM           - Cũng lại những lời chí tình chí nghĩa, đã một lần ru dịu ngọt trái tim ta. Ta đã tin và ta suýt sa cơ, nay không nhẹ dạ để một lầm hai lỡ. Chết !
LÃO ĐỒ     - 5. Tráng sĩ ơi, nếu phải chết để chứng minh lòng trung nghĩa, thì cha con lão xin nhận ngay một cái chết kiêu hùng. Có sá gì đâu chút mạng sống nhục hèn của người dân trong vòng nô lệ, ngày từng ngày đau cảnh nước mất nhà tan. Sở dĩ còn sống đây là ẩn nhẫn chờ thời, mong góp sức mọn khi có người khởi xướng. Hịch truyền từ Lam Sơn, Người đã dặn: cứu nước vùng lên không phân biệt trẻ già.
LIÊM          - Lão vừa nhắc đến hịch truyền của chủ tướng Lam Sơn ?
TRINH        - Cha con tôi đã ghi lòng từng lời đanh thép:
Lấy xác giặc lấp đầy nguồn hận cũ
LÃO ĐỒ     - Đem máu thù gột sạch vết nhơ xưa./.
TRINH        - Cha con tôi theo người từ những ngày đầu khởi nghĩa, quán rượu dựng nơi đây là dụng ý, làm trạm đưa người qua Chiêm quốc chiêu binh.
LÃO ĐỒ     - Tráng sĩ ơi, bốn mặt sơn hà loạn biến binh, tuổi già đâu lẽ lại vô tình ? Đã mượn mái chèo làm giáo nhọn, việc lớn chung tay, xây đắp một công trình.
LIÊM          - Tôi đã tin những tấm lòng trung kiên quả cảm, xin thứ lỗi vì đã xúc phạm nặng nề. (đỡ lão Đồ dậy) Lão bá ơi, thân mang trọng trách, nhiệm vụ nửa chừng, xin người hãy giúp tôi vượt sóng nước Ngũ Bồ giang.
LÃO ĐỒ     - Đó là nhiệm vụ, tráng sĩ chờ lão vào trong chuẩn bị. Ta sẽ đưa tráng sĩ đi ngay khi trời sụp tối. (ra)
TRINH        - Tráng sĩ …
LIÊM          - Cô nương, xin thứ lỗi vì đã hiểu lầm nàng.
TRINH       - Không dám ! Tráng sĩ, vậy là … chàng lại tiếp tục đơn thân trên vạn dặm đăng trình. Chẳng biết … chim bay có nhớ hàn giang, trăng soi có nhớ thác ngàn bơ …
VỌNG KIM LANG
                   … vơ, hay bước chân xa rồi,
Ai sẽ quên nơi này, bến đò nghèo, mái tranh xiêu
Có cô lái luôn dong chèo, cất giọng hò nước mây buồn theo
LIÊM          - Xin đừng bận lòng chi người ra đi
Chỉ gieo thêm sầu bờ lau hiu hắt dưới sương khuya
Ánh trăng sẽ thêm hao gầy, con đò buồn ngắm trăng chờ mong
Nhưng vó câu chỉ qua một lần, biết ngày về có không mà mong ?
TRINH       - Ngàn xưa ai tiễn ai đi, có đong được niềm ai bi ?
Thôi dù không ngày trùng quan, cũng xin nguyện cầu …
cho người bình an./.
LIÊM          - Cô nương ơi nhận chén rượu tiễn đưa sao ta nghe chạnh gót quan hà, mềm lòng lữ thứ. Ta không sợ bão tố phong ba dập vùi chí cả mà chỉ ngại lo cho đôi mắt chờ trông phải đong dòng lệ thương ….
VỌNG CỔ
                   1… buồn. Tử biệt, sinh ly, xưa nay người ra đi vẫn xem thường. Chỉ có người ở lại trĩu nặng niềm tâm sự, năm tháng chất chồng cho tàn héo dung nhan. Ta là cánh chim còn nặng gánh tang bồng, đâu dám gây lụy phiền cho kẻ khác. Thì thôi hãy tiễn đưa, và rồi hãy quên đi, khi cuối chân mây đò ngang vừa khuất bóng …
TRINH       (trăng thu vĩ) Đôi lời bày phân, tôi hiểu tận tường
Nước non còn trong lửa loạn
Tình riêng xin gác bên lòng
LIÊM           - Trần gian mịt mù cát bụi, đừng để mình thêm đau
Chuyện đoạn trường bể dâu…
TRINH       2. Tôi đâu dám học thói thường tình nhi nữ, đâu dám để bận lòng ai trên vạn dặm đăng trình. Dõi bóng chinh nhân, có nhớ thương, cũng xin thương nhớ một mình. Bởi trời đã xui cho bèo mây tương ngộ, dù khoảnh khắc tình cờ cũng đã là duyên. Ai cấm được con đò gối bãi đợi chờ trăng, ai ngăn được sương gieo làm sầu hàng lau lách. Chỉ có thể giấu nỗi niềm trong ánh mắt, và gượng cười cho yên dạ kẻ ra đi ….
LIÊM          - Cô nương, nàng không giận hờn ta chứ ?
TRINH       - Tôi nào dám. (ngâm thơ) Có một chiều sương lạnh nhất đời, lửa ngàn rung tiếng gió im hơi. Người xa như thể chia tay hẳn, gượng nảy đường tơ, nở nụ cười … (nhìn nhau, lưu luyến và buồn bã, nhưng cố giấu tâm tình, Trần Bạch về, từ xa tiếng văng vẳng)
BẠCH        - Say rồi lại bảo rằng chưa, chưa sao mà lại dám thưa say rồi…
TRINH        - Đó là anh Bạch của tôi. Không thể để anh ấy biết người có mặt nơi đây.
LÃO ĐỒ     - Tráng sĩ, người hãy tạm trở lại Giang thần miếu đợi chờ, canh ba đêm nay, chúng ta sẽ lên đường.
LIÊM          - (ngập ngừng) Lão bá …
LÃO ĐỒ     - Tráng sĩ, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Xin tráng sĩ hãy tin lòng cha con lão. Dù có chết, lão cũng xin làm tròn nghĩa vụ với  Bình Định Vương.
LIÊM          - Tạ ơn lão bá, xin tạm biệt !

No comments:

Post a Comment