T.THÀNH - (cầm chén trà trầm tư) Không, Lê Tư Thành không giống Nhân Tông, ta thật
lòng muốn trở thành minh chúa. Lệ Chi Viên hỡi Lệ Chi Viên ! Dù đã 20 năm qua
nhưng oan khuất vẫn ngất trời. Nguyễn Trãi là bậc khai quốc công thần của tiên
đế, là người ơn của mẹ con ta, Lê Tư Thành này sao có thể yên lòng ngồi trên
chín bệ, khi chiếc ngai vàng kia – chiếc ngai vàng kia đang được đặt trên trùng
trùng ân oán ? Đã biết là oan – thì phải giải, đã biết là nợ - thì phải đền. Dù
là hoàng thân quốc thích, đã có tội – cũng phải xử theo quốc pháp.
Thị Anh - Thì người đầu tiên ngươi phải xử -
chính là ta.
Tư Thành - Mẫu hậu !
Thị Anh -
Vương gia có nhớ, ta đã từng yêu thương quí trọng vương gia như thế nào không ?
Vương gia còn nhớ ai đã cho rước vương gia từ nơi dân dã trở lại hoàng cung và
phong tước Bình Nguyên Vương cho vương gia chứ ?
Tư Thành - Công ơn dưỡng dục và tình thương của mẫu hậu, con không
quên. Mẫu hậu đã rất tốt với con, nhưng mẫu hậu ơi, những cái tốt đó – vẫn
không thể làm mờ đi những điều ác mà mẫu hậu đã làm với bao người khác.
Thị Anh -
(giận dữ) Vương gia ! (Thở dài) Ngươi nói đúng ! Ta đã làm nhiều
điều ác. Tội nghiệp vương gia ! Ta đã để
lại cho vương gia một triều trung còn ngổn ngang bề bộn. Hãy tha lỗi cho ta. Ta
thật lòng xin lỗi.
T. THÀNH - Nếu đơn giản chỉ là làm sai rồi xin lỗi, thì thế gian đâu có
những thảm cảnh đau lòng. Người bình thường làm sai đã là cái tội, thì người
nắm quyền thiên hạ làm sai, sẽ để lại hậu quả khôn lường. Mẫu hậu có biết không
?
T. ANH -
Hãy hiểu cho ta, ta biết ta đã làm sai, nhưng hoàn cảnh của ta, không thể làm
khác được.
T. THÀNH - Nếu đơn giản chỉ là làm sai rồi xin lỗi, thì thế gian đâu có
những thảm cảnh đau lòng. Người bình thường làm sai đã là cái tội, thì người
nắm quyền thiên hạ làm sai, sẽ để lại hậu quả khôn lường. Mẫu hậu có biết không
?
T. ANH -
Hãy hiểu cho ta, ta biết ta đã làm sai, nhưng hoàn cảnh của ta, không thể làm
khác được.
Tư Thành - Hoàn cảnh ? Sao lại có thế cuộc nào biến con người ta thành
kẻ ác ? Sao lại có hoàn cảnh nào buộc mẫu hậu phải ra tay thảm sát công thần ?
Toàn gia Nguyễn Trãi có tội tình chi mà phải chịu cảnh đầu rơi máu chảy ? Đâu
chỉ có nỗi đau thể xác, vẫn còn đó vết nhơ ngàn năm không rửa sạch, đó là tội
thí chúa phản vua.
Thị Anh -
Vương gia hỏi ta thế cuộc nào, hoàn cảnh nào ư ? Ta cũng đã tự hỏi mình, và hẳn
bao nhiêu người đã từng yêu mến Nguyễn Thị Anh này cũng tự hỏi nhau câu hỏi đó.
Vì sao người con gái từng được xem là bông hoa kiều diễm nhất đất Bồ Vệ, Đông …
TÂY THI
… Sơn và trí tài không thua kém nam nhân
Vậy mà sắc nọ tài kia
Bỗng trở nên là mầm tai họa
Khi ta bước chân vào chốn hoàng cung
Và được cận kề bên gối quân vương
Lại hóa thành ác quỉ hung hăng
Giết hại trung thần, chia rẽ triều trung ?
Tại sao một người đàn bà có tài thao lược
Từng buông rèm nhiếp chính, gánh vác sơn hà ?
Cũng có công nhiều đối với triều Lê
Sao không thể là anh thư nữ kiệt
Như Ỷ Lan, như Linh Từ quốc mẫu họ Trần ?
Được người đời ca tụng, tôn xưng
Được sử sách ngàn sau trân trọng bia truyền
Sao ta lại trở thành kẻ chủ mưu đê tiện ?
Trong vụ thảm án oan khuất tày trời
Để lại vết nhơ muôn thuở khó phai nhòa
Để lại nỗi niềm trăn trở đến muôn thu ?./.
Tại sao ? Ta chỉ có thể nói là do số phận. Nguyễn Trãi
là cái gai trong mắt, là chướng ngại vật ngăn cản đường ta đi. Ta chỉ có thể
nói rằng, tại vì ông ấy đã ở không đúng chỗ.
Tư Thành - Nhưng người cũng biết hậu quả của chuyện mình làm ? Sao vẫn
không ngăn được mình đừng làm điều ác ?
Thị Anh -
Đó mới là nỗi đau. Đó mới là bi kịch. (cười đau khổ) Vương gia ơi, từ
thuở bé thơ, ta cứ nghĩ mình may mắn khi được trời ban cho chút sắc tài vượt
trên thiên hạ. Nhưng khi bước chân vào nơi cung cấm thì ta mới biết mình chỉ là
một đóa hoa sắc hương hèn kém giữa muôn hoa đang rực rỡ khoe duyên dưới ánh
dương ….
VỌNG CỔ
5…. hồng.
Những bông hoa ẩn mình nơi góc tối, mà ánh dương quang không thể chiếu rọi thấm nhuần. Để mình không bị lãng quên
với thời gian hờ hững, muốn vươn tới ánh mặt trời rực rỡ trên cao. Ta phải nịnh nọt, quì lụy, cúi lòn …. mua chuộc
từng tên hoạn quan hèn hạ nhất. Phải xảo quyệt mưu mô để nội cung tương tàn,
xâu xé, để dọn con đường vươn lên tột đỉnh uy quyền.
(dặm) Và rốt
cuộc, ta không còn là ta nữa. Vương gia có muốn trách ta, hãy trách cái xã hội
bất công, cái triều đình tàn bạo với chập chùng góc khuất đã tha hóa tất cả
những ai trót rơi vào vòng thị phi danh lợi.
Tư Thành - Theo lời mẫu hậu, để đảm bảo được tham vọng uy quyền thì
việc giết toàn gia Nguyễn Trãi là việc phải làm sao ?
Thị Anh -
6. Không chỉ có Nguyễn Trãi, mà bao nhiêu công thần khai quốc khác, hễ đối đầu
với ta là phải chết. Kể cả những người từng là tay chân thân tín, cũng phải
chịu diệt vong nếu là mầm đe dọa sự sống còn (-)
Tư Thành - Trời ơi !
Thị Anh -
Vương gia, có gì đâu mà người phải rùng mình thảng thốt. Bài học muôn đời của
những ai muốn tranh giành quyền lực, là không thể để tim mình vướng bận chữ
Nhân./.
Tư Thành - Mẫu hậu ơi, người có thể lạnh lùng sắt đá để dứt bỏ chữ
nhân. Nhưng con hỏi người: khi đạt được tất cả rồi, thì … người có được vui
không ?
Thị Anh -
Ta có được vui không ? Ta có được vui không ư ? Giữa cung điện vàng son nguy
nga rực rỡ, trên đỉnh cao quyền lực trùm phủ muôn người, sao có đôi lúc ta lại
ao ước được trở về những ngày …
PHỤNG HOÀNG
… xưa, khi ta còn là một cô gái nhỏ
Sống vô tư bên mẹ cha dẫu cuộc đời khốn khó
Nhưng thanh thản tâm hồn, đầm ấm những yêu thương
Ngồi trên đỉnh cao,
Ta biết tìm đâu dù chỉ một giây phút thanh nhàn ?
Khi trong lòng luôn phập phồng canh cánh
Những nỗi lo sợ vô hình luôn rình rập bủa vây
Giữa chốn thị phi
Nhìn nơi đâu cũng đen trắng lập lờ
Thấy toan tính ghét ghen, nghi kị, hiềm thù
Có ngọt ngào chăng là những lời xu nịnh
Êm ái, ru hồn mà giả nghĩa giả nhân
Chua chát làm sao cho quyền uy tối thượng
Giành giật, đoạt tranh để ta có được gì ?
Tàn sát lẫn nhau để đổi lấy điều gì ?
T.THÀNH -
Người biết hết những điều đó, mà vẫn không thể bắt mình dừng lại ư ?
THỊ ANH -
(Thở dài) Đáng tiếc là không thể !
TƯ THÀNH - Không có một ai trong triều can gián cùng mẫu hậu sao ?
THỊ ANH -
Can gián ta ? Có chứ ! Có lẽ chỉ có một người dám làm điều đó. Chỉ có một người
sẵn sàng nói với ta những lời thẳng ngay trung trực. Một người luôn dành cho ta
đôi mắt nhân hậu bao dung. Một người khiến ta căm giận tột cùng, nhưng cũng là
kẻ mà ta phải muôn phần nể phục. Và trong những giây phút cô đơn trống trải
nhất của cuộc đời, ta nhận ra là … ta nhớ ông, ta cần ông biết chừng nào ! Giang
sơn xã tắc này cần ông biết chừng nào. Haha, vậy mà khốn nạn thay, người ấy đã
bị chính tay ta giết chết còn đâu. Ta đã giết ông, vì ông nhìn thấu hết ruột
gan ta. Nguyễn Trãi !
T.THÀNH -
Thật là vô lý. Thần nhi không thể nào hiểu được …
Thị Anh -
(gạt nước mắt, đổi thái độ quyết liệt)
Vương gia chỉ mới bước những bước đầu tiên lên đỉnh uy quyền, còn rất nhiều
điều mà người chưa thể hiểu được đâu, nhưng trước sau gì, người cũng sẽ hiểu.
Có một điều ta muốn nói: nếu vương gia muốn quét đi lớp bụi thời gian để đưa sự
thật về nơi ánh sáng, cũng có nghĩa là chính tay của vương…
ĐẢO NGŨ CUNG
…
gia, phải hạ bút xác nhận sai lầm
Của
tiền triều năm xưa, đứng đầu chính là ta đây.
Tư Thành - Ôi cơ nghiệp nhà Lê, mới truyền ngôi được ba đời
Sao
lại sóng gió bời bời, ân oán tình thù ngổn ngang ?./.
Thị Anh -
Tư Thành, vương gia còn nhớ đến cơ nghiệp của nhà Lê sao ? Vậy ta hỏi: cơ
nghiệp của nhà Lê đã được dựng lên như thế nào, vương gia có nhớ không ?
Tư Thành - Dạ con nhớ ! (nhạc trầm hùng, chuyển động theo từng lời
của LTT) Cơ nghiệp nhà Lê ta đã
được dựng nên bởi người anh hùng Lam Sơn áo vải. Mười mấy năm kháng Minh gian
khổ, đã có lúc nội tổ phải ăn tro cháy thay muối, nhai da ngựa thay cơm. Đã
phải hy sinh mạng sống của vợ, của con, của bao nhiêu người thân thuộc. Nhà tan
cửa nát, gia sản tiêu tan, mồ mả tổ tiên bị đào bới, chà đạp … Nhưng người vẫn
kiên tâm phất cờ khởi nghĩa đánh đuổi giặc thù. 10 năm trường kỳ kháng chiến
chống giặc Minh mãi mãi là một dấu son mà hậu thế sẽ còn ca ngợi. Bởi nếu không
có nội tổ, thì nước Nam
này, dân Việt này còn bị giày xéo dưới ách ngoại xâm biết bao nhiêu đời nữa ?
Đảo Ngũ cung
(tiếp theo)
Thị Anh -
Phải, và người kế nghiệp tổ …. tiên,
Gánh
nặng trên vai bổn phận giữ gìn
Những
chiến tích lẫy lừng,
Những công trạng một thời vẻ vang.
Tư Thành - Nhưng còn những lầm sai
Những vết nhơ nhục nhã một thời
Lẽ đâu con cũng vì thể diện của triều đình ?
Mà mắt lấp tai ngơ ?
Thị Anh -
Nhưng nếu phân xử công minh,
Ngươi
phải kết tội đích mẫu của mình
Là
phản bội những ân tình
Là
phủi đi bao điều ân nghĩa.
Dù
sao ta cũng là nghĩa mẫu, từng hết dạ yêu thương
Ngươi
có thể đan tâm, vạch trần tội lỗi của ta sao ?./.
T.THÀNH -
Mẫu hậu ơi, người vừa ca ngợi công đức của Lê Thái Tổ, của dòng dõi nhà Lê đối
với muôn dân nước Việt. Vậy còn Nguyễn Trãi thì sao ? Mười mấy năm kháng Minh
gian khổ, người luôn kề cận bên Bình Định Vương không một phút xa rời. Hiểm
nguy cùng gánh, hoạn nạn cùng chia. Bao giờ và bao giờ, Nguyễn Trãi cũng một
lòng thủy chung vì dân vì nước. Không ham danh lợi, không màng đỉnh chung. Một
con người như thế, có tội gì mà phải chịu án tru di tam tộc ? Mẫu hậu ơi,
Nguyễn Trãi có tội gì ? (nhạc)
THỊ ANH -
Ta … ta không biết !
Tư Thành - Thái hậu phải biết ! Người phải biết. Vì chính người đã
xuống lệnh gia hình kia mà ? (Thái hậu k trả lời, quay mặt tránh cái nhìn
chất vấn của Tư Thành)
T.Thành -
Mẫu hậu có biết không ? Cứ mỗi lần nhắc đến, là con như thấy rõ cảnh pháp
trường ngày hôm đó …
(Nhạc)
- Đây hàng ngàn cấm binh giáo gươm sáng loáng vây kín
pháp trường ! Còn kia … là hàng vạn chúng dân đầu chít khăn tang kéo đến Trường
Thi để tiễn đưa Nguyễn Trãi. Tiếng trống, tiếng chiêng ầm ầm vang dội (nhạc organ), vẫn không át được những
tiếng khóc nghẹn ngào (nhạc ngũ âm trỗi lên và từ từ dứt lặng)
T.Thành -
Và trong cái khung cảnh não nùng bi thảm, người tử tù vẫn bình thản ung …
PHỤNG HOÀNG
…
dung, ngắm khoảng trời xanh dịu dàng soi bóng nước.
Đầu
vẫn ngẩng cao nhìn về phía trước
Vẫn
hiền hậu một nụ cười, chào vĩnh biệt toàn dân./.
THÁI HẬU - Vương gia quá tôn thờ Nguyễn Trãi, để đến nỗi hình dung về ông
ta như một vị thánh. Ta e rằng, Nguyễn Trãi trước giờ tru di, ông ta không cười
hiền hậu, cũng không oai dũng, kiêu hùng như vương gia nghĩ đâu. Mà … vương gia
có tin không ? Ông ta đã khóc !
T.THÀNH -
Tại sao ? Tấm lòng người trong sạch như băng tuyết thì sao lại sợ một án tử
hình ? Bậc trượng phu như Nguyễn Trãi không đời nào sợ chết. Mẫu hậu, người nói
dối !!
THỊ ANH -
Đó là sự thật. Ông ta đã khóc ! Đã khóc… hahaha....
(NHẠC CHUYỂN)
No comments:
Post a Comment