5/6/13

MÙA BÔNG ĐIÊN ĐIỂN




Nhạc: Bắc Sơn
Vọng cổ: Võ Tử Uyên

-Nhạc-

Bông điên điển vàng rượm, trời đổ cơn mưa cho ướt áo em
Mưa thưa thớt nhưng phơn phớt chiều lạnh
Hái chùm bông điên điển, chợt nghe thiếu vắng anh
Bông điên điển có nhiều kỷ niệm, 
Để mình nói yêu thương tấc đất ngọn rau
Khi điên điển hết mùa tàn rụng, 
Chuyện dòng sông con nước có nhau
Chuyện trầu cau mơ ước có nhau
Sao anh để em vẫn chờ đợi ? Anh nói anh về khi điên điển trổ bông
Sao anh để nắng phai màu xanh, cho vàng lá rụng chiều hôm
Hay điên điển bông nở hèn mọn, 
Ngàn năm không biết chuyện tình duyên ?

-Vọng cổ-

1. Cô tư ơi tôi cũng từng hỏi tôi đến cả trăm lần cái câu hỏi giản đơn mà không tìm ra lời giải đáp. Tại vì sao tôi lại ra đi bỏ làng bỏ đất, bỏ phía sau lưng những mùa bông vàng rực nỗi mong …. chờ. Tháng 7 mưa ngâu, chắc con nước lại tràn bờ ? Cô có còn chống xuồng ra bờ đất cũ, nhìn sắc hoa vàng như nắng giữa cơn mưa ? Để nhớ thương từng kỉ niệm xa xưa, nhớ một người đi biền biệt chưa về. Còn tôi nơi này vọng hướng đồng quê, tìm trong hư vô, một sắc vàng lưu luyến …..

Vàng rực chùm hoa mùa lũ
Tên loài hoa chơn chất của quê nhà
Bông điên điển nở kì giáp vụ
Vượt lên trên ngầu đục phù sa.

2. Làm sao có thể quên những mùa nước nổi đã đi qua đời tôi, như những cơm mưa mỗi năm đều không lỗi hẹn với quê mình. Và làm sao quên hình ảnh người con gái bình dị, hiền lành. Cô như bông điên điển vàng vươn mình trên sóng nước, hây hây màu nắng vàng cho ấm dạ người quê. Nhưng không, cô tư là loài hoa vương giả cao sang, đâu phải bông điên điển đồng quê hèn mọn. Tôi phải ra đi cho nhạt nhòa kỉ niệm, cho cánh hoa trang đài về với cửa rộng nhà cao …

-Nhạc-

Bông điên điển hèn mọn vẫn còn, 
Trời đổ cơn mưa cho lá mướt xanh
Chung quanh vắng nghe trái tim thầm lặng
Nói gì chưa dang dở, đừng để dở dang
Bông điên điển mãi còn vàng rượm, để mình nói yêu nhau
Thương một nắng hai sương
Quê ta đó có mùa lũ lụt, luộc chùm bông điên điển thay cơm
Vậy mà không ai muốn ly hương

Sao anh để em vẫn chờ đợi ? Anh nói anh về khi điên điển trổ bông
Sao anh để nắng phai màu xanh, cho vàng lá rụng chiều hôm
Hay điên điển bông nở hèn mọn, 
Ngàn năm không biết chuyện tình duyên ?

-Vọng cổ-

5. Hò ơ … ngày xưa hai đứa trên đồng, sông sâu nước nổi đem lòng thương nhau. Em thường mơ ước trăng sao, đội hoa điên điển ….hò ơ … đội hoa điên điển ngày sau theo … chồng. Ai dám bảo bông điên điển hèn mọn, ngàn năm không biết chuyện duyên tình ? Sau bao tháng ngày nhớ thương day dứt, chiều nay tôi tìm về nơi bờ đất ngày xưa. Đồng Tháp nước tràn đồng, bông điên điển vàng mơ, vẫn một chiếc xuồng con giữa bến chờ bến đợi. Cô tư ơi, sao cành hoa trang đài không về nơi yên ấm, lại dấn thân chi cho gió tạt mưa lùa ?

 (nhạc) Sao lâu quá không ghé thăm nhà
Sao lâu quá không nhớ quê nhà?
Sợ chiều hôm tắt nắng, sợ buổi sáng mưa dầm, 
Phai lợt em, phai lợt em .
Sao lâu quá không ghé thăm nhà
Sao lâu quá không nhớ quê nhà?
Sợ rồi phai sắc thắm, sợ rồi khói sương nhòa, 
Mờ mịt em, mờ mịt em …

6. Không, dẫu buổi sáng mưa dầm, dù chiều hôm tắt nắng, thì em vẫn tinh khôi một sắc hoa vàng.

Em không thích làm một cành hoa vương giả
Chỉ muốn là bông điên điển giữa đồng bưng
Anh về đây - lũ cuối mùa, nắng sáng
Bông điên điển còn, vàng rực nỗi nhớ thương ./. 

(Người con gái trong bài ca xuất hiện như một nét đẹp. Là con gái nhà giàu, nhưng cô thích làm bông điên điển, chàng trai trở về, thấy cô trong màu áo xanh tình nguyện, cứu đói, giúp đỡ cho bà con trong mùa lũ)

No comments:

Post a Comment