5/6/13

GIAI NHÂN ANH HÙNG - PHẦN 1

TÁC GIẢ: CHU THƠM
CHUYỂN THỂ: VÕ TỬ UYÊN

CUNG HOÀNG HẬU

T.CẢNH              - Tâu bệ hạ, thần đã bưng nước đến, xin được rửa chân hầu bệ hạ.
C.HOÀNG           - Kìa, bệ hạ, sao người nỡ đùa với thiếp ?
T.CẢNH              - Không, ta không đùa, hôm nay, ta muốn được rửa chân cho nàng như ngày xưa.
C.HOÀNG           - Bệ hạ ơi, giờ bệ hạ là vua, còn thần thiếp là bầy tôi của bệ hạ.
T.CẢNH              - Nàng bảo ta là vua ? Nếu vậy, hãy nghe lệnh ta truyền: cởi giày ra để ta rửa chân cho nàng. Mau !
C.HOÀNG           - … tâu … vâng !
                             (Chiêu Hoàng cởi giày, ngồi trên ghế, T Cảnh khoác nước rửa chân vừa âu yếm nhìn nàng. Chiêu Hoàng vừa thẹn, vừa hạnh phúc, hỏi nhỏ)
C.HOÀNG           - Bệ hạ, người làm vậy, không sợ triều thần nhìn vào bàn tán sao ?
T.CẢNH              - Lời bàn tán của triều thần thì có nghĩa gì, nếu hai ta được cùng sống lại những giây phút tuổi thơ hạnh phúc. Chiêu Thánh, nàng có còn nhớ không ? Ngày ấy, nàng là vua, một “bà vua” vừa tròn 8 tuổi.
C.HOÀNG           - (mơ màng) Vua đã truyền đổ nước vào bể tắm, rồi rủ Trần Cảnh chơi trò tạt nước, ai ướt người trước thì sẽ bị thua. Trần Cảnh viện cớ không dám xúc phạm mình rồng, nên đã đứng yên để cho ta tạt nước, lạnh run lên mà không dám nói câu nào.
T.Cảnh                 - Chiêu Hoàng đang vui đùa, bỗng dừng lại, đặt tay lên trán người bạn nhỏ và hỏi: ngươi không lạnh à ?
C.HOÀNG           - Trần Cảnh vừa run vừa nói: lạnh thì phải lạnh chứ, nhưng để bệ hạ được vui cười, thần xin chịu vậy.
T.CẢNH              - Chiêu Thánh, nàng té nước vào ta đi !
C.HOÀNG           - Không, thiếp thần không dám !

T.CẢNH              - Sao lại không dám ? Tuy bây giờ ta đã là vua, nhưng chúng ta là vợ chồng. Lẽ nào vợ lại không dám đùa với chồng ? Nào, hãy té nước vào ta đi, để ta thấy mình được trở lại là một vương …
KHÓC HOÀNG THIÊN
                             … tôn, tuổi mới vừa lên tám, đã biết say mê nhìn ngắm
                             Một “bà vua” be bé xinh xinh, mặt đẹp như cánh hoa hồng
                             Bà vua này rất thích được rửa chân, bằng chậu nước ấm thơm hương
C.HOÀNG           - Kể từ khi chàng vào hậu điện
                             Có người chơi đùa, cùng học văn chương
                             Thì cuộc đời của Lý Chiêu Hoàng
                             Luôn là những ngày tràn xuân
T.CẢNH              - Ôi tuổi thơ như ngọc như ngà
                             Suốt đời này, trẫm sẽ không quên./.
C.HOÀNG           - Bệ hạ, thời thơ ấu ấy dù đẹp đến đâu thì cũng đã qua lâu lắm rồi. Hiện tại, người đã là vua, bộn bề việc dân, việc nước, tìm kiếm làm gì những kí ức xa xưa ?
T.CẢNH              - Trong giọng nói của nàng, hình như có chút giận hờn, cay đắng ? Chiêu Thánh ơi, thời thế đã buộc ta phải làm nhiều điều trái với lòng mình, nhưng không ai có quyền lấy đi của ta kí ức về những tháng ngày tươi đẹp bên nàng. Chính từ những tháng ngày thơ ngây êm ả đó, mà ta có được hôm ….
NGỰA Ô NAM
… nay, dù biết rằng sự thật đắng cay
Hai ta chỉ là con rối, theo tay người nắm giữ sợi dây
Sự an bày không thể đơn sai.
Nhưng ta tin tình yêu của nàng là thật
Và trái tim ta cũng thật sự yêu nàng, đó là niềm an ủi sau cùng.
C.HOÀNG           - Thiếp chỉ là thân phận nữ nhi, giữa thời thế đảo điên
Cứ mặc cho con tạo xoay vần, cho hết kiếp hồng trần,
May cho thiếp thần còn cận kề bệ hạ
Phận cát đằng được chở che./.
T.CẢNH              - Nàng yên tâm, ta không bao giờ quên mình là rể của nhà Lý, và trong lòng ta, nàng vẫn ở ngôi tối thượng.
C.HOÀNG           - Liệu thần thiếp còn giữ được ngôi vị đó trong lòng bệ hạ bao lâu nữa, khi thiếp không thể sinh hạ cho chàng một hoàng nam nối dõi ? Lòng thiếp luôn cảm thấy bất an….
T.CẢNH              - Là vua của nước Đại Việt này, ta không cho phép kẻ nào được đụng đến nàng.
C.Hoàng               - Xin bê hạ đừng giận nếu thiếp thần nói thẳng, bê hạ giữ ngôi thiên tử, nhưng dường như …. thái sư Trần Thủ Độ mới thật là vua của đất nước  này.
T.CẢNH              - Ta biết đều đó. Nhưng nàng cũng thấy đó, ta chỉ nhún nhường trước Trần Thủ Độ khi ông ấy làm chuyện có lợi cho đại cuộc. Còn chuyện riêng tư của ta, chuyện của Trần Cảnh, chỉ có ta mới có quyền định đoạt. Nàng hãy yên tâm.
C.HOÀNG           - Bệ hạ ơi, làm sao thần thiếp có thể yên tâm, khi bao nhiêu triều …
NẶNG TÌNH XƯA
… đại xưa giờ đã chứng minh
Can qua, biến loạn, nảy sinh từ hậu cung.
Khi những hài nhi còn chưa được tượng hình
Đã sẵn âm mưu thoán đoạt, tranh giành.
Cuộc chiến giành ngôi giữa phi tần, hoàng hậu
Cuộc chiến giành quyền giữa hoàng tộc, vương gia
Bán chúa, buôn vua, tráo con đổi mẹ
Cốt nhục tương tàn, tình nghĩa phân ly.
Khi chàng chưa có thái tử nối dòng,
Sấm chớp, bão giông luôn đe dọa phủ trùm./.
T.CẢNH              - Chiêu Thánh, chẳng phải nàng đã từng sinh cho ta một hoàng nam đó sao ? Dù hài nhi chẳng may vắn số, nhưng ta có thể chờ đợi niềm hạnh phúc thứ hai, đâu phải là không còn niềm hy vọng ? Nàng hãy vui lên đi, rồi mọi chuyện sẽ bình yên mà. (Chiêu Hoàng vẫn buồn, Trần Cảnh thở dài, rồi giả vờ tức giận) Coi kìa, nàng không tin ta sao ? Ta là vua, nếu ngay đến người mình yêu quí mà ta không bảo vệ được, thì ngôi vua, liệu có nghĩa lý gì ? Ta hoàn toàn không thiết chuyện ngồi trên chiếc ngai vàng này, nếu cần, ta sẽ tung hê tất cả !
C.HOÀNG           - (trầm ngâm) Người sẽ vì thiếp mà tung hê tất cả ư ?
T.CẢNH              - Ta…
Quân                    - Muôn tâu, thái sư mời bệ hạ thượng triều bàn chuyện quan trọng.
T.CẢNH              - (bực tức) Thái sư lúc nào cũng có chuyện quan trọng, hình như con người ấy không có phút nào chịu nghỉ ngơi thì phải.
C.HOÀNG           - Đã là chuyện quan trọng, thì bệ hạ nên đi ngay.
T. CẢNH             - Ta không muốn đi. Ta không có tâm trạng để gặp Thái sư lúc này.
C.THÁNH            - Thôi mà, bệ hạ đừng biến thiếp thành người có lỗi với triều đình. Thiếp tin ở tình yêu của chàng, thiếp đã yên tâm rồi. Chàng đi đi..
T.CẢNH              - (cười) Nàng tin ta rồi nhé. Ta sẽ trở lại ngay, nàng chờ ta nhé !
                             (Trần Cảnh dợm đi, Chiêu Hoàng khẽ gọi “bệ hạ”, chàng quay lại, Chiêu Hoàng chợt chạy tới ôm chầm lấy vua, như bịn rịn)
C.HOANG           - Bệ hạ, sau bao nhiêu biến cố của cuộc đời, thiếp chỉ có chàng là chổ tựa nương duy nhất.
T.CẢNH              - Ta biết điều đó chứ ! Nên, dù có thế nào, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng, bởi vì, nàng là người mà ta yêu quí như giang sơn Đại Việt. (Trần Cảnh ôm siết Chiêu Hoàng rồi vội bước ra, Chiêu Hoàng thẫn thờ nhìn theo bóng chồng, nhạc buồn nhè nhẹ. Khi một cung nữ bước vào, nàng mới giật mình)
CUNG NỮ           - Bẩm hoàng hậu, thái sư xin được vào diện kiến.
C.HOÀNG           - Bệ hạ đã đến điện Thiên An. Sao Thái Sư lại đến đây ? Ơ… mời Thái sư vào !
CUNG NỮ           - Tâu vâng !
C.HOÀNG           - Kìa Thái sư, ông mời bệ hạ thượng triều bàn quốc sự, người đã đi rồi, sao ông còn đến đây ?
THỦ ĐỘ              - Thần có việc muốn gặp riêng hoàng hậu.
C.HOÀNG           - Ta cảm thấy sợ khi nghe ông nói thế. Nhưng ta vẫn chờ nghe.
THỦ ĐỘ              - Hoàng hậu, xin cho phép thần được nói thẳng vào vấn đề. Trách nhiệm của hoàng hậu là cai quản lục viện tam…
KIM TIỀN HUẾ
… cung, cho trong ngoài ấm êm
Giúp quân vương lập các phi tần
Để sinh nở thật nhiều hoàng nam, an vững ngôi cao.
Nhưng theo thần, người chưa tròn trách nhiệm.
Ở ngôi 10 năm rồi, người chưa thể sinh hạ được hoàng nhi,
Lại không cho vua lập cung phi.
Cứ miệt mài sớm kinh chiều kệ,
Không nghĩ đến tương lai của chính Trần triều ta.  
C.HOÀNG           - Ông là thái sư lo chuyện quốc gia
Thao túng bên ngoài chưa xứng với tài ba
Nên nhàn hơi rỗi việc, tìm đến nơi hậu viện,
Xen vào chuyện của ta, thẳng lời kết tội
Ông muốn gì mới được ?./.
THỦ ĐỘ              - Thần không dám kết tội. Thần chỉ kêu gọi sự tự giác của hoàng hậu, hãy vì sơn hà, xã tắc mà bớt nghĩ cho mình.
C.HOÀNG           - Khá khen cho miệng lưỡi của ông, lúc nào Thái sư cũng vì san hà xã tắc. Ông cứ nói thẳng ra đi, ông muốn ta làm gì ?
THỦ ĐỘ              - Nếu không thể sinh hạ hoàng nam để yên lòng trăm họ, thì …
C.THÁNH            - Thì sao ? Ta nên lập phi cho bệ hạ chứ gì ?
T.ĐỘ                    - Tâu không, mà người nên từ giã ngôi hoàng hậu, thưa công chúa ! (Nhạc)
C.HOÀNG           - Thái sư ? (Chỉ thẳng mặt Thủ Độ) Ngươi …. Người phế truất ta à ? Ngươi dám làm điều đó ? (Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Chiêu Hoàng hạ tay mình xuống dần dần, gật gật đầu, giọng đầy đau đớn). Dám ! Ngươi dám. Ta biết ! Ta biết trước sau gì, ngày này cũng đến. (Nói một hơi) Phế truất ta khỏi ngôi hoàng hậu, giam lỏng ta ở một xó xỉnh nào đó của hoàng cung, và một ngày đẹp trời nào đó, hoàng cung sẽ nghe tin công chúa qua đời một cách âm thầm vì bạo bệnh. Đó chính là kịch bản mà ông dựng lên, để nhổ cho tận cùng những cội rễ nhà Lý còn tồn tại.
THỦ ĐỘ              - Hoàng hậu đừng suy diễn xa xôi, thần chỉ muốn….
C.HOÀNG           - Ông chỉ muốn nhổ phăng đi cái gai cuối cùng của dòng họ Lý. Ông chỉ muốn diễu võ giương oai, xòe nanh múa vuốt trước một cánh chim non để tỏ rõ sự anh ….
VỌNG CỔ
                             4… hùng. Giết được ta, là ông đã hoàn tất một kế hoạch phi thường. Kế hoạch chuyển giao vương triều từ trong tay nhà Lý, êm ái nhẹ nhàng không tốn một giọt máu, một mũi tên. Kế hoạch phi thường bởi có một không hai, và ta là nước đi cuối cùng cho một ván cờ hoàn hảo. Tận diệt dòng họ Lý ông không hề nao núng, một sinh mạng cỏn con nào có khó khăn gì.
T.ĐỘ                    - Hoàng hậu, cuộc đời người đã trải qua nhiều biến cố, nên người nghĩ vậy cũng là lẽ thường tình. Thần biết, trong mắt hoàng hậu, Độ này giống như loài cú vọ, diều hâu, rình rập trong bóng đêm để chực chờ làm điều xấu.
C.THÁNH            - Không phải vậy sao ?
T ĐỘ                    6. Muôn tâu, thần chỉ muốn hoàng hậu vì non nước, giúp ngôi trời có người kế vị mai sau. Xưa hoàng hậu đã lùi một bước để trao áo long bào, đó là đại kỳ công, là ơn sâu nghĩa nặng. Nay để cho triều đình an vững, xin người hãy lùi thêm một bước cho sau trước vẹn toàn.
C.THÁNH            - Ta là con cờ nằm dưới tay ông
                             Bước tiến, bước lui ông đã trọn quyền thao túng
T.ĐỘ                    - Nếu như thần có được vinh hạnh đó
                             Tất cả xin vì mưu cầu quốc thái dân an./.
C.THÁNH            - Rõ ràng, thâm ý của ông muốn tóm thâu quyền lực, một tay che cả bầu trời. Mục đích cuối cùng của ông, là chiếc ngai vàng kia.
T.ĐỘ                    - Hoàng hậu nghĩ thế là chưa hiểu hết thần. Tâm niệm của thần là phụng sự quốc gia, chứ không phụng sự nhà nào. Bản thân Độ không màng đế vương, mà chỉ mơ tưởng mình hết lòng phụng sự đế vương. Chớ nếu vì ngai vàng ngọc báu thì Độ này đâu đợi đến bây giờ ?
C.HOÀNG           - Ông là kẻ gian hùng, muốn cơ nghiệp nhưng không muốn lưu xú thanh danh, nên ông mới dày công bày trò để lòe thiên hạ. Kỳ công thật ! Nhưng ta e rằng đến đây thì ông đã lầm, bởi bệ hạ không giống cha ta, chàng là một minh quân đích thực. Và ta tin rằng chàng sẽ không bao giờ làm điều bất nghĩa. Hơn nữa, chàng yêu ta ! Ta nghĩ, ông cũng biết tình yêu là như thế nào mà ? Nếu ông cứ xen vào chuyện riêng tư của vua, người sẽ bỏ mặc tất cả, người sẽ tung hê tất cả, ông sẽ không còn minh chúa để mà thờ. Ông nghe rõ chưa ?
THỦ ĐỘ              - Thần nghe rõ. Thần hiểu bệ hạ yêu hoàng hậu. Nhưng thưa hoàng hậu, người sẽ thuận tình để cho bệ hạ vì người mà tung hê tất cả ?
C.HOÀNG           - Trần Thủ Độ ! Ông …
THỦ ĐỘ              - Chính vì điều đó mà thần đến đây. Thần tin rằng, hoàng hậu là người biết lẽ phải.
C.HOÀNG           - Ông … ông lầm rồi ! Ta chỉ là một nhi nữ bình thường. Một người phụ nữ chân yếu tay mềm cần che chở. Ta không quan tâm đến cái lẽ phải đầy nghiệt ngã của ông. Ta chỉ biết một điều duy nhất, là bệ hạ yêu ta, và người sẽ làm tất cả để bảo vệ người mà bệ hạ yêu quí. Ông không thể nào tự tung, tự tác được đâu.
THỦ ĐỘ              - Nếu hoàng hậu là người như vậy, thần trộm nghĩ, bệ hạ không thể nào yêu người đến vậy.
C.THÁNH            - Ta không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Ông lui đi !
T.ĐỘ                    - Thần xin phép cáo từ !
                             (Thủ Độ nở nụ cười đầy dụng ý và lui ra, để lại hậu cung một sự im lặng rợn người. Lý Chiêu Hoàng ngồi lặng hồi lâu…)
C.HOÀNG           - Ông ta nói thế nghĩa là sao ? Lẽ nào bệ hạ … Bệ hạ ! Bệ hạ ơi… (Chiêu Hoàng chạy đi tìm trong vô thức, rồi chợt nhớ ra là T.Cảnh vẫn chưa về) Trời ơi, một kẻ tay yếu chân mềm như ta, đối phó làm sao với một cây thạch trụ chống trời ? Một khi ông ta đã muốn, còn có ai nữa có thể cản ngăn ? Phụ hoàng ơi ! Phụ hoàng ơi con đã …
XẾ XẢNG
… hiểu tại vì sao,  người phải đi tu, phải rời bỏ ngai vàng
Vì sao phụ hoàng phải chết, trong tủi nhục, cuồng điên.
Người là một vì vua nhân hậu, hiền từ
Người biết làm gì trước chước quỷ mưu ma…
Ôi thân ta, tuổi trẻ đầu xanh, đã phải chịu bao biến cố dập dồn
Lý triều bát đế, nhị bách dư niên
Có ai khốn khổ như Lý Chiêu Hoàng ?
Vạch đất, hỏi trời - trời đất cũng ngẩn ngơ …/.
                             Thái tổ ơi, người có thấu cho cảnh tình hậu duệ của Người không ? Vừa lên 6, phụ hoàng đi tu, mẹ về làm vợ người khác. Lên ngôi mới được 1 năm đã phải nhường ngôi, làm vợ được 12 năm thì bị phế truất. Chứng kiến cảnh cha chết, con chết và cả dòng họ Lý chịu tuyệt diệt… Thái Tổ ơi, con có tội tình gì ? Sao ông trời bất công với con đến thế ? Không, trời xanh đâu có tàn ác với con, mà chỉ có một người là Trần Thủ Độ, hình như ông ta được ma quỷ sinh ra để trước là hại vương triều Lý ta, sau đó là hại đời con, hết dìm con vào bể khổ này lại kéo lên, dìm vào bể khổ khác. Trần Thủ Độ… ta hận mi ….
T.DUNG              - (Đến trước một tí, chứng kiến những lời độc thoại của C. Hoàng) Phật Kim…con…
C.HOÀNG           - Kìa, bà … quốc mẫu, bà đến đây làm gì ? Có phải … bà mang lệnh của thái sư đến cho tôi ?
T.DUNG              - Không, mẹ chỉ muốn cùng con tâm sự đôi điều. Mẹ…lo cho con …
C.HOÀNG           - Bà lo cho tôi ? (cười chua chát) Mười mấy năm nay, tôi đã quen tự đối đầu cùng số phận riêng mình. Tôi biết, xuất giá tòng phu, tôi không thể trông cậy ở sự bảo bọc của bà, nên không dám làm bà khó xử. Mỗi người chúng ta, có một vai trò khác nhau trong thế cuộc này, ai lo phận nấy, nhưng … nỗi khổ chắc cũng như nhau…
T.DUNG              - Mẹ cám ơn con, đã hiểu được cho nỗi lòng của mẹ.
C.HOÀNG           - Không. Tôi không căm hờn oán giận bà, nhưng hiểu bà, thì tôi không thể. Thân tôi đến nông nỗi ngày hôm nay, tất cả đều nhờ một tay Trần Thủ Độ. Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà bà lại về hùa với hắn, hành hạ chính con ruột của mình. Biến cố dập dồn biến cố, biển thẳm giờ đã hóa nương….
PHÚ LỤC
                             … dâu bà vẫn vui gọi hắn là chồng
Phỉ nguyền phu phụ, chẳng kiêng dè miệng thế dèm pha.
Bà có quan tâm đến những đứa con bà rứt ruột đẻ ra ?
Chúng cảm giác ra sao ?
Khi phải lặng nhìn cảnh nhục nhã đắng cay ?
T.DUNG              - Lòng mẹ, có đất trời phân định ngay – gian
Dù muôn nỗi trái ngang, mẹ bao giờ cũng sống vì các con,
C.HOÀNG           - Tôi tự hỏi lòng, bà có chút nào yêu quí cha tôi ?
Hay những năm dài sống cạnh bên cha ?
Bà khắc khoải mong ngày tung cánh bay xa ?./.
T.DUNG              - Phật Kim ! Chuyện tình yêu là chuyện riêng của mẹ, mẹ khong cho phép con có quyền xúc phạm !
C.HOÀNG           - Vậy thì tại sao vợ chồng bà lại can dự vào chuyện tình yêu của riêng tôi ? Bà cũng từng từ ngôi hoàng hậu bị giáng xuống làm công chúa. Phải, bà cũng giống tôi, nhưng chắc chắn một điều là bà không khốn khổ như tôi, vì khi trở thành công chúa, cũng là khi bà có quyền được đến với người bà yêu ái. Còn tôi … Bà có hiểu được nỗi đau của tôi không mà bắt tôi phải hiểu bà ?
T.DUNG              - Phật Kim… (ôm chầm lấy con gái, hai mẹ con cùng khóc, C.Hoàng lúc này cũng không còn sức để phản kháng, nên để mặc Dung muốn làm gì thì làm). Mẹ hiểu lắm chứ. Mẹ nói ra không phải để mong sự cảm thông mà chỉ muốn được một lần kể con nghe chuyện tình yêu của mẹ. Mẹ là con gái nhà Trần, dù thao lược kiếm cung, dù chí vượt cả nam nhi thì cũng chỉ là phận gái. Như một cành hoa giữa dòng đời trôi nổi, không quyết định được tình yêu và duyên phận cho …
VỌNG CỔ
                             4… mình. Mẹ đã yêu chàng trai của biển khơi bằng tất cả tâm tình. Mẹ ngưỡng mộ, tôn thờ, mẹ say mê đắm đuối, một chí lớn, một thiên tài và … một tấm lòng son. Nhưng nghịch cảnh bắt mẹ phải về với cha con, kính trọng, phục tùng chớ không yêu thương say đắm. Nhưng mẹ vẫn giữ tròn bổn phận, với hai con và với cơ nghiệp nhà chồng.
C.HOÀNG           - Bà nói đến 3 chữ “tròn bổn phận”, tôi nghe trong giọng nói của bà có sự tự hào. Theo bà thì, chuyện bà về với Trần Thủ Độ là phải đạo ? Chuyện truy sát dòng họ Lý là bổn phận của bà ? Và bây giờ, bắt tôi rời khỏi ngôi hoàng hậu, cũng là bổn phận của bà đối với nhà Lý hay sao ?
T.DUNG              - Bổn phận của mẹ, là giữ gìn sự an toàn cho hai con, bằng bất cứ giá nào.
C.HOÀNG           - (cười vang) Cám ơn bà.
 T.DUNG             5. Phật Kim, con là một cô gái thông minh, rộng lượng, mẹ tin con hiểu được hai chữ thức thời. Tài giỏi mà nông cạn, sao có thể gánh trên vai sứ mạng đổi dời ? Mẹ ngưỡng mộ Thái sư vì dưới trời Nam ông là người duy nhứt, dám nghĩ dám làm chỉ mong cầu quốc thái dân an. Ông không ngại chuyện mình làm lưu xấu thanh danh, mà tin rồi người đời sẽ hiểu. Con hãy công tâm nhìn nhận cho toàn cuộc, sẽ thấy ông không hề vì lợi ích bản thân mình.
                             Số phận đặt chúng ta vào giữa buổi giao thời
Những sai lầm là điều không tránh khỏi
Nhưng nếu ta một lòng vì tương lai đất nước
Mẹ tin rồi hậu thế sẽ hiểu được lòng ta./.
C.HOÀNG           - Tôi chỉ là một cô gái tay yếu chân mềm, là một con cờ trong tay các người từ năm 8 tuổi. Tôi mất cha, tôi không còn mẹ, tôi chỉ có Trần Cảnh là niềm hạnh phúc, là chổ tựa nương duy nhất. Vậy mà các người cũng đành tâm cướp đoạt. Tôi còn sống trên cõi đời này làm gì nữa, hãy để tôi chết đi…
T.DUNG              - Phật Kim, từ bỏ cuộc đời thì rất dễ, sống sao cho xứng đáng là hậu duệ của nhà Lý, mới là khó, con à ! Thái Sư không hề muốn sát hại con, nhưng con thử nghĩ, nếu con cố tình chống đối, thì họa sát thân, e rằng không chỉ có mình con. Mẹ xin con, hãy vì an nguy của những người thân, trong đó có cả chồng con, có Thuận Thiên, và có mẹ.
C.HOÀNG           - Bà an ủi, bà thuyết phục, rồi giờ bà định hăm dọa tôi sao ? Thì ra, bà cũng đã chuẩn bị kỹ càng chu đáo, hòng trợ lực cùng thái sư cho vẹn vẽ một nước cờ. Tôi không biết các người âm mưu gì, vì ai, nhưng tôi ghê sợ các người. Bà hãy đi đi, tôi không muốn thấy mặt bà thêm một phút nào nữa. Mẹ của tôi, mẹ của tôi đã chết từ lâu rồi….
T.DUNG              - Phật Kim… (Dung đau đớn nhìn vẻ căm thù của con, nước mắt chảy dài nhưng biết không thể nói gì thêm nữa, bà quay người chạy đi, Chiêu Hoàng gục xuống)
C.HOÀNG           - Mẹ ơi … mẹ muốn đứa con gái nhỏ này phải tiếp tục hy sinh chút hạnh phúc cuối cùng sao ? Những lời mẹ tôi vừa nói, sao mà thuyết phục đến thế. Tôi còn biết làm gì hơn ? Thái Tổ ơi, con còn biết làm sao hơn ?
C.HOÀNG           - 5. Thái tổ ơi dù xót xa cay đắng, con vẫn phải công tâm thừa nhận một điều này. Con không thể làm gì khác hơn ngoài sự thể đã an bày. Không phải khuất phục bạo quyền hay vì sợ hãi, mà trên tất cả là vì vương triều, vì trăm họ thần dân. Trong mắt thái sư, con là hòn đá dưới bánh xe lăn, con còn ở đây là triều đình còn sóng gió. Con sẽ học theo phụ vương biết phủi tay từ bỏ, vì đại cuộc non sông không kể Lý hay Trần.
Trần Cảnh chàng ơi, duyên hèn phận mỏng
Thiếp tiếc cho mình không tròn cuộc trăm năm.
Nhưng tình yêu trong trái tim Chiêu Thánh
Mãi mãi sẽ riêng dành Trần Cảnh mà thôi./.

CUNG NỮ           - Tâu hoàng hậu, có quan khâm sai đến !
C.HOÀNG           - Em lui ra, để ta nghinh tiếp.
Khâm sai              - Có chiếu chỉ của hoàng thượng, xin mời hoàng hậu tiếp chỉ.
C.HOÀNG           - Quan Khâm sai không cần tuyên thánh chỉ. Ta đã sẵn sàng !
 Khâm sai             - Vậy là hoàng hậu đã biết ! Nhưng e là người biết vẫn chưa tường tận. Xin mời hoàng hậu nghe thánh chỉ.
                             (Nhờ chú Chu Thơm viết dùm một đoạn thánh chỉ. Trong đó có ý Thái Tông sẽ lập Thuận Thiên làm hoàng hậu. Đây là điều Chiêu Hoàng mới được biết..)
C.Hoàng               - Sao ? Chị Thuận Thiên sẽ được lập làm hoàng hậu ? Trời ơi, Trần Thủ độ lại bày ra chuyện gì kinh khiếp thế này ? Ta…. (ngất xỉu)
Cung nữ               - Hoàng hậu ! Quan khâm sai, hoàng hậu ngọc thể bất an, xin người cho phép đưa hoàng hậu vào trong săn sóc.
Khâm sai              - (lạnh lung) Không được. Bây giờ bà ấy không còn là hoàng hậu nữa mà đã trở thành Chiêu Thánh công chúa, các người không được phép đưa công chúa trở về cung hoàng hậu. Triều đình cho phép công chúa mang theo 5 thị nữ để phục dịch như cũ, ai tình nguyện theo công chúa, hãy chuẩn bị võng đưa công chúa rời khỏi cung hoàng hậu. Đồ đạc của công chúa sẽ được đưa đến sau. Nhanh lên.
                             (Thị nữ đỡ Chiêu Thánh lên võng, khiêng ra khỏi cung khi nàng vẫn còn bất tỉnh. Mọi người ra hết, Trần Cảnh vào)
T.CẢNH              - Chiêu Thánh ! Chiêu Thánh ?
CUNG NỮ           - Tâu, hoàng hậu đã rời khỏi cung theo thánh chỉ.
T.CẢNH              - Sao ? Chiêu Thánh đã đi rồi ?
CUNG NỮ           - Bẩm vâng, có quan khâm sai áp giải.
T.CẢNH              - Nàng …. thế nào ? Thái độ của nàng ra sao ?
CUNG NỮ           - Bẩm, lệnh bà không nói được lời nào, vì .. vừa nghe chiếu chỉ, bà đã ngất xỉu.
T.CẢNH              - Thôi, cho ngươi lui ! Trời ơi…. ta đã chậm chân rồi. Vậy là một lời phân trần, an ủi, ta cũng không được nói cùng nàng. Chiêu Thánh sẽ hiểu lầm, sẽ hận ta suốt kiếp này thôi. Mà nàng có hận ta, cũng đáng. Hổ thẹn thay cho một bậc trượng phu, lại là một đấng quân vương ngồi trên chín bệ, vậy mà mỗi việc ta làm đều do kẻ khác giật ….
VĂN THIÊN TƯỜNG
                             … dây, quyền hành chi đây ?
                             Không giữ được nàng ? Không bảo vệ được tình yêu ?
                             Ta như là con rối, giữa thế cờ quyết liệt cuồng điên
                             Ta không có quyền riêng nghĩ cho ta
                             Và số phận của ta, nào có khác chi nàng ?
                             Đôi vai ta, san hà nặng gánh,
                             Tình nước tình dân, người ta thẳng tay lấy đó để buộc ràng.
                             Thương nàng thân liễu yếu, mà chịu lắm gian truân.
                             Ta học ở nàng đức độ, khoan dung
                             Biết hy sinh, biết trách nhiệm riêng mình
                             Xưa nàng nhường ngôi, là trao sơn hà xã tắc
                             Trao cả trái tim chân thật,
Gởi gắm vào tay ta, còn ta lại nỡ phụ nàng.
Hậu thế nghĩ sao ? Sách sử sẽ ghi chép những gì ?
Ta làm chồng, mà đan tâm phế vợ
Ta làm em, mà đi đoạt vợ của anh ?./.
T.CẢNH              - Trần Cảnh ơi, mi đã u mê, lú lẫn rồi chăng, vì sao lại có thể xuống tay phê cái chiếu chỉ nực cười như thế ? Giữa triều thần văn võ, giữa sự im lặng rợn người sau khi quan thái sư tâu rỗi, tâm trí ta đâu còn ở đó, mắt ta nhìn tờ chiếu chỉ đã được Trần Thủ Độ thảo sẵn, mà đâu biết đó là gì ? Ta chỉ thấy giữa lòng ta một khoảng trống mịt mùng, trái tim ta đông lạnh như băng giá, tay ta cầm bút phê chiếu mà như vẽ những nét hư không. Và kết cục, là thế này đây ! Ha ha ha … Không, ta không phải là bù nhìn chìm đắm trong hư danh, ta không cần chi chiếc ngai vàng chất đầy ân oán. Chiêu Thánh, có phải ta đã từng nói với nàng, nếu không bảo vệ được nàng, ta sẽ từ bỏ tất cả, ta sẽ tung hê tất cả ? Thì giờ ta sẽ làm đây, ta sẽ tung hê tất cả, xem Trần Thủ Độ sẽ làm gì được ta ?

No comments:

Post a Comment