Cung
Lý Chiêu Hoàng, cung mới.
Chiêu Hoàng ủ ê, buồn bã bên giường. Cung nữ
tận tình chăm sóc.
CUNG NỮ -
Thưa công chúa, người gắng dậy dùng miếng cháo cho lại sức. Cứ như thế này,
công chúa sẽ ngã bệnh mất thôi.
C.HOÀNG -
Chuyện sống chết đối với ta lúc này còn không ý nghĩa, thì bệnh hoạn có là gì ?
Ta nghe châu thân mình tê liệt rã rời, tâm trí đảo điên, không biết mình đang
mơ hay tỉnh. Nếu tỉnh, thì sao ta không thể nào hiểu được mọi việc đang xảy ra
? Còn mơ, sao ta lại mơ hoài không tỉnh ?
CUNG NỮ -
Công chúa ơi, đây chính là sự thật. Người còn lạ gì thái sư, có chuyện gì mà
ông ấy không dám làm. Công chúa nên cố gắng nguôi ngoai, giữ gìn ngọc thể, hầu
đối diện với nguy nan.
C.HOÀNG -
Ta đã rời khỏi cung hoàng hậu, ý nguyện của Thái sư đã tròn. Giờ ta ở đây, bị
giam lỏng chốn này, trước mặt chỉ còn cái chết, chớ còn nguy nan nào nữa ?
CUNG NỮ 2 - Bẩm công chúa, có hoàng hậu ngự giá.
C.HOÀNG -
Hoàng hậu ? Chị Thuận Thiên ư ? Chị ta đến đây làm gì ? Hãy ra bẩm với hoàng hậu
là ta không khỏe.
T.THIÊN -
Phật Kim ! Em lánh mặt chị sao ?
C.HOÀNG -
(quay mặt vào vách) Chị ơi,
tình thế oái oăm này, chị bảo em phải làm sao ?
T.THIÊN -
Phật Kim, em đừng nói thế khiến ta đau lòng. Cả hai chị em ta, và cả vương gia
nữa, cũng không thể nào hiểu hết thâm ý của Trần Thủ Độ. Nhưng đã đến nước này
rồi, chị không còn sợ gì nữa, cùng lắm, là cả hai ta cùng chết theo cha. Chị chỉ
sợ một điều… chị sợ phải nhìn đôi mắt oán hận đầy nước mắt của em.
C.HOÀNG -
Chị Thuận Thiên….
T.THIÊN -(ôm chầm lấy C.Hoàng) Khổ thân em gái của
tôi. Đời em đã chịu biết bao biến cố, giờ đây, chị lại góp phần làm khổ cho em
– đứa em mà chị yêu quí nhất.
C.HOÀNG -
Chị đừng nói vậy, phận sinh ra làm Công Chuá trong một vương triều bại vong,
chúng ta hoàn toàn không có quyền lựa chọn vận mệnh cho riêng mình. Em không
oán hận chị, và em cũng không khóc đâu, chị yên tâm.
Thuận Thiên: -
Nhưng những lúc thế này, em cần khóc đi cho nhẹ bớt nỗi khổ đang chất chứa
trong lòng.
Lý Chiêu Hoàng: Chị ơi, nước mắt của em, chắc đã cạn khô rồi, từ khi cha bị bức tử,
mẹ tái giá với kẻ sát hại cha, em phải nhường ngôi cho Trần Cảnh. Em đã từng đầm
đìa nước mắt khóc …
PHỤNG HOÀNG
…
thương, cho một vương triều kéo dài hai trăm năm có lẻ
Với
cụ Tổ lẫy lừng trang quốc sử
Với
công lớn ngàn đời - dời đô về đất Thăng Long.
Nhưng
tới đời em, đời thứ 9, vua Lý Chiêu Hoàng
Tan
tác, rã rời như thuyền đương sóng dữ
Không
đủ sức chống chèo, phải cam đành viết chiếu nhường ngôi.
Em
đã khóc bao đêm, trong sự cô đơn, bất lực riêng mình
Hận
mẹ thương cha, tủi phận lạc loài
Lại
thêm nỗi hẩm hiu vì không có con kế tự
Đành
phải phụ lòng trông đợi của vương gia.
Biến
cố bao nhiêu, nước mắt càng khô cạn
Mà
khóc làm chi ? Liệu có thay đổi được gì ?
Em
sẽ ngẩng đầu lên để nhìn số phận an bày …
T.THIÊN -
Phận Kim ơi dù có chuyện gì xảy ra, dù cho tất cả có đổi thay, dù lòng người
đen bạc. Chị mong em hãy tin tình yêu thương của chị vẫn dành cho em mãi mãi chẳng
thay …
VỌNG CỔ
4… lòng. Dù
số phận đã đặt ta vào hai con nước ngược
dòng. Nhưng không thể nào tách rời tình cốt nhục, không gây được cảnh tương
tàn, xáo thịt nồi da. Ta sẽ xứng đáng với dòng máu họ Lý đang chảy trong ta, xứng
với niềm tin vua cha từng kỳ vọng. Cha bảo: không có cảnh tình nào vô vọng, chỉ
có con người vô vọng trước cảnh đời.
C.THÁNH -
Chị nói phải, nếu chúng ta không vì bản thân mình, thì chị hay em ở ngôi hoàng
hậu, thì có khác gì nhau.
T.THIÊN -
Phải. Trần Thủ Độ muốn lợi dụng cái thai trong bụng chị, chẳng lẽ ông ấy quên rằng,
làm như thế cũng có nghĩa là đem ngôi trời đặt vào tay nó ? Quân tử báo thù, mười
năm chưa muộn phải không em ?
C.THÁNH -
Chị Thuận Thiên ? Chị định làm gì ?
T.THIÊN 5.
Chị sẽ giúp vương gia rửa hận, chị sẽ thay em đòi lại sự công bằng.
C.HOÀNG -
Không được chị ơi, đừng gây cảnh huynh đệ tương
tàn.
T.THIÊN -
Trần Thủ Độ đã làm chuyện thương luân bại lý, chúng ta vẫn cúi đầu chịu nhục
hay sao ? Để Lý Chiêu Hoàng và cả Thuận Thiên, phải mang chung vết nhơ ngàn năm
khôn rửa ? Phải có tội cùng 8 đời tiên tổ, làm mất cơ nghiệp ông cha gầy dựng
bao đời.
SÂM THƯƠNG
C.HOÀNG -
Ta biết thương công lao tiền nhân ngàn năm dựng nước
Ta
không thể tư riêng mà quên vận mệnh non sông
Lý
triều giờ tận suy, Trần lên thay cũng theo ý trời
Đại
Việt này vững an là ước mong của chung vạn người..
6.
Nếu ta vì tiếc thương triều Lý, cố níu giữ cái suy vi là có tội với muôn đời.
Thái
Sư âm mưu gì khi đưa chị lên ngôi hoàng hậu ?
Và
thế cuộc này rồi diễn biến ra sao ?
Ta
hãy bình tâm đợi đến giờ phút chót
Gian
nịnh – trung thần sẽ rõ mặt ngày sau./.
T.THIÊN -
Chị em mình thì đã đành rồi. Nhưng còn Hoài Vương, em nghĩ rằng Hoài Vương sẽ
chấp nhận mất vợ một cách dễ dàng vậy sao ? Dù sao cũng là anh ruột của vua…
C.HOÀNG -
Hoài Vương không muốn thì Trần Thủ Độ cũng có cách làm cho êm xuôi mọi chuyện.
Chị ơi, em xin chị, chị hãy ngăn Hoài Vương, đừng để xảy ra chuyện huynh đệ
tương tàn. Chống lại Trần Thủ Độ, chỉ mang họa diệt thân thôi chị à.
T.THIÊN -
Hoàng Thượng đã lệnh cho Hoài Vương đi tuần thú nơi xa, có lẽ cũng do Trần Thủ
Độ sắp đặt. Vợ chồng cách mặt, ta còn sợ mình bị bức vào cung khi chàng chưa về
đến. Trời ơi, sao chị em ta lại khổ thế này…
C.HOÀNG -
Chị ơi ….. (lặng một lát)
T.THIÊN -
Phật Kim, có điều này …. ta nghĩ em nên biết.
C.HOÀNG -
Điều gì hả chị ?
T.THIÊN -
Sau khi em bị Thái sư cưỡng bách khỏi cung hoàng hậu, đêm ấy, hoàng thượng cũng
lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
C.HOÀNG -
Rời khỏi kinh thành ? Chàng đi đâu ?
T.THIÊN -
Yên Tử. Và nhất định không chịu trở về. Xem ra, người cũng đáng mặt lắm, và người
cũng yêu em lắm.
C.HOÀNG -
Phải. Có lần, chàng đã nói, nếu Thái sư cứ nhất quyết xen vào chuyện riêng của
chàng, chàng sẽ từ bỏ tất cả, kể cả chiếc ngai vàng. Nhưng chị ơi… như thế này
thì không được.
T.THIÊN -
Em không muốn bệ hạ làm thế ư ?
C.HOÀNG -
Chàng làm thế phỏng có ích gì ? Thái Sư đâu phải hạng tầm thường ? Sao chàng có
thể đem đại cuộc để làm áp lực cho tình yêu ? Chàng sai rồi, chàng sai rồi…
CUNG NỮ -
Bẩm công chúa, Trần thái sư cầu kiến.
T.THIÊN -
Trần Thủ Độ đến đây, không thể để ông ta biết chị đang ở nơi này.
C.HOÀNG -
Chị hãy tạm lánh vào trong.
THỦ ĐỘ -
Thần xin vấn an công chúa. Chẳng hay nơi ở mới có hợp với nàng không ?
C.HOÀNG -
Ông đến đây làm gì ? Không phải là để quan tâm chuyện ăn ở của ta đấy chứ ?
T.ĐỘ -
Vâng, thần đến vì việc của triều đình. Thưa công chúa, bệ hạ đã rời khỏi kinh
thành, tìm lên Yên Tử, công chúa đã biết chưa ?
C.HOÀNG -
Ta có nghe.
T.ĐỘ -
Công chúa có nghĩ rằng, bệ hạ đã …
XUÂN TÌNH LỚP
CHÓT
…
sai, khi vì tình yêu, vì bản thân mình
Quyết
định ra đi rời khỏi triều đình
Tìm
đến thiền môn lánh trần, thoát tục
Bỏ
mặc mọi người ai sống chết mặc ai.
C.HOÀNG -
Nhưng đó dù sao cũng là ý riêng của hoàng thượng
Dù
đúng, dù sai thì có gì can hệ ?
Ta
bây giờ, thế sự đã gác ngoài tai.
T.ĐỘ -
Bệ hạ ra đi vì lòng người e sợ
Quyết
định lập Thuận Thiên lên ngôi hoàng hậu
Đã
vô tình làm tổn thương Chiêu Thánh
Người
không muốn mình làm một kẻ bội vong
Nhưng
theo thiển ý của hạ thần
Người
anh hùng không biết gạt bỏ tình riêng
Thì
sẽ không làm được trò trống gì
Chuyện
bệ hạ đang làm – là rất trẻ con./.
C.HOÀNG -
Vậy thì ông hãy thân hành lên Yên Tử mà nói với quân vương câu nói đó. Chắc người
sẽ quay về theo ý của ông.
T.ĐỘ -
Thần có thể khiến bệ hạ quay về. Điều đó là chắc chắn. Nhưng lòng bệ hạ sẽ
không yên ổn. Nên … thần cần công chúa giúp cho điều đó.
C.HÒANG -
Trần Thủ Độ ! Ông còn dám đến đây trơ trẽn yêu cầu ta giúp ông việc đó ư ? Ông
có thể xúi giục chồng phế vợ, rồi lại yêu cầu vợ làm sao cho chồng được yên
lòng để đi cưới chính chị gái của mình ? Thế gian này, lại có chuyện phi lý đến
thế sao ?
T.ĐỘ -
Chuyện dù phi lý đến đâu, vì đất nước, thần cũng xin làm.
C.HOÀNG -
Thôi đi. Lúc nào ông cũng cao giọng khoe khoang là mình vì ..
XUÂN TÌNH
… đất nước, để thẳng tay làm những chuyện điên rồ.
Bất chấp luân thường, mặc đạo lý nghĩa nhân
Kể cả nhúng tay vào máu của bao người.
Nếu căn cứ theo những gì ông biện luận
Bất kể ra sao, miễn đạt được mục đích của mình
Thì đâu cần chi tới những kẻ anh hùng
Mà phường giặc cướp cũng làm nên đại cuộc dễ dàng
thôi.
T.ĐỘ - Thưa Công chúa, thần đây
không như họ
Họ làm ác, làm sai
vì mưu lợi riêng mình
Còn thần luôn vì sự
nghiệp của triều Trần
Vì sự vững bền của
quốc thái, dân an.
Thần không phải là bậc
chính nhân quân tử
Chỉ biết khư khư giữ
danh tiếng riêng mình
Khư khư giữ gìn đạo
lý nghĩa nhân
Cho đẹp, cho thơm
theo đúng sách thánh hiền.
Thế cuộc vần xoay
đâu cho ta lựa chọn ?
Nên phải biết đưa
tay xoay chuyển thế thời
Làm kẻ hùng anh là
dám nghĩ dám làm
Nếu không chỉ là
phường giá áo túi cơm./.
- Thưa công chúa, ai đó muốn giữ gìn danh thơm tiếng tốt
cho ngàn sau, thì mặc họ. Riêng thần, dù phải mang tiếng xấu ngàn năm, nhưng chuyện
gì có lợi cho đại cuộc, thần cũng nguyện xin làm. Thần biết, chuyện này là vô
lý, nên thần lại tiếp tục yêu cầu công chúa một sự hy sinh.
C.HOÀNG -
Đã quá nhiều với ta rồi.
T.ĐỘ -
Thần hiểu, nhưng người ta thường nói: phàm những ai biết sống vì người khác,
lòng họ như biển khơi, luôn biết ôm về mình mọi nỗi mặn đắng của cuộc đời. Thần
tin rằng, công chúa cũng vậy !
C.HOÀNG -
Vậy ư ? Ta cần thời gian để chiêm nghiệm điều ông vừa nói.
T.ĐỘ -
Mong công chúa hết lòng dốc sức, bệ hạ thức tỉnh sớm ngày nào, có lợi cho nước
non ngày ấy ! Thần xin lui gót. (ra)
C.HOÀNG -
Thật không hổ mặt gian hùng. Lời lẽ ông ta sắc sảo như dao, và sức nặng hơn
ngàn quả núi. Lời lẽ ấy, là của một kẻ thất học, “một chữ thánh hiền bẻ đôi
không biết” hay sao ?
T.THIÊN -
Phật Kim, em xiêu lòng rồi phải không ? Em sẽ nghe theo lời ông ta, bóp nát
trái tim mình, để khuyên bệ hạ ?
C.HOÀNG -
E là phải vậy. Chính em cũng vừa bảo với chị, chàng làm thế là sai mà. Chị ơi,
em phải làm theo lời của thái sư, vì triều đình trăm họ, vì chàng, vì chị, mà
cũng vì em. Chị sắp trở thành hoàng hậu, em không muốn mình là cái bóng ma hiện
hữu giữa 2 người. Để chị và chàng có thể tìm thấy hạnh phúc, thì … Trần Cảnh phải
thực sự quên Chiêu Thánh.
T.THIÊN -
Phật Kim ! Em chính là biển khơi mà Thái Sư vừa mới nói !
C.HOÀNG -
Chị !
(HAI
CHỊ EM ÔM NHAU, NGHẸN NGÀO)
No comments:
Post a Comment