5/18/13

CƠN HỒNG THỦY - PHẦN 4



                     
(Chàng thành niên ra, hai người nhìn nhau ngơ ngác, cô gái vẫn khóc)
CÔ GÁI    - Tất cả chuyện này là sao ? Tại sao tôi lại gặp anh ta ở nơi này ? Tôi đã muốn quên đi tất cả mà... Ông, ông nói cho tôi nghe đi, mà không, ông đánh tôi đi, và cho tôi biết, chúng ta đang mơ hay tỉnh ?
Đ. ÔNG    - Tôi có hơn gì cô đâu. Đầu óc tôi bây giờ là một mớ hỗn độn, một sự mông lung, mê tỉnh. Nhưng chúng ta hãy bình tĩnh, vì chỉ có sự bình tĩnh mới cứu được chúng ta.
CÔ GÁI   - (hét lên) Buông tôi ra, đừng chạm đến người tôi. tôi không cần được cứu. Tôi muốn chết. Tôi không đáng được sống thế này. (tự đấm vào ngực mình).
Đ. ÔNG    - (hét lên) Nếu chết được thì chúng ta đã chết rồi. Cô không thấy sao. Nhưng ta không chết, mà lại kẹt ở đây, vậy là sao ? Bây giờ, chúng ta không còn gì nữa, ngoài cái mạng sống này, cô hiểu không ?
CÔ GÁI    - (sững sờ, và ngơ ngác) Bây giờ là mấy giờ rồi, chúng ta đã ở đây bao lâu rồi ? Sao tôi có cảm giác, đêm này như vô tận.. (gục xuống)

                      (người đàn ông tới gần bên, ngồi xuống bên cạnh cô)
CÔ GÁI     - Chúng ta đã sai rồi.
Đ.ÔNG    - Cái sai của cả xã hội, sao cô lại muốn gánh hết một mình chứ ?
CÔ GÁI   - Chúng ta đã không làm hết chức trách và nhiệm vụ. Chúng ta không xứng đáng với thiên chức cao đẹp của mình. Nếu mỗi người chúng ta không dám nhận cái sai của mình, trách nhiệm của mình, thì trách nhiệm xã hội càng không có người gánh vác.
Đ. ÔNG    - Một con én, sao làm nổi mùa xuân hả cô ? Chỉ việc đứng ngoài cái guồng máy đó thôi, ta còn không làm được, sao có thể nghĩ tới việc thay đổi nó ?
CÔ GÁI     - Có phải chính vì suy nghĩ đó, mà con người tất yếu có ngày hôm nay ? Tại sao ông trời lại cho ta được sống ? Ta có xứng đáng gì đâu ?
                      (Người đàn ông nhìn cô gái, không trả lời được)
CÔ GÁI    - Nếu có cơ hội làm lại, ông có chắc là con người sẽ tránh được những sai lầm này không ? Thế giới sẽ không lặp lại y như cũ ?
Đ.ÔNG    - Tôi … không biết. Nhưng… chúng ta cần phải có niềm tin, cô à.
                 (Như quá sức chịu đựng, cô gái khẽ nghiêng đầu tựa vào vai người đàn ông, người đàn ông k dám cử động. Họ ngồi bên nhau,  hoàn toàn im lặng. Âm nhạc da diết)
CÔ GÁI    - Tôi vừa nhận thấy, hạnh phúc nhất của con người, chỉ là có một bờ vai để tựa vào khi mỏi mệt, vậy mà sao con người cứ luôn tìm kiếm những thứ ngoài tầm với, để rồi tuyệt vọng, khổ đau..
Đ.ÔNG    - Bởi vì, tiền tài, danh vọng tuy lớn lao nhưng lại dễ tìm, còn những hạnh phúc nhỏ nhoi như thế này
TRĂNG THU VĨ
                      ... là trăng ẩn dưới mây mù, là hoa giữa vườn cỏ dại
                      Cần ta có một tâm hồn, trái tim nhìn đời chân thật
                      Giữa đời luôn tĩnh tâm, đứng ngoài chữ lợi danh
CÔ GÁI    - Từ ngày mẹ tôi mất đi, tôi chỉ còn đứa con là nguồn vui duy nhất. Đứa con bé bỏng thơ ngây lại là chỗ dựa cho một người mẹ đơn côi trót sa chân vào trong bóng tối…
VỌNG CỔ
                  4…sai lầm. Tôi không dám mơ ước gì hơn ngoài một sự yên bình. Sự yên bình cho tổ ấm đơn sơ bé nhỏ, tôi sẽ nuôi con và dạy dỗ nó thành nhân. Và còn bao trẻ thơ bất hạnh xung quanh, tôi sẽ mang về cho chúng niềm tin và hy vọng. Còn riêng tôi nào dám đâu mơ mộng, một bờ vai, một tình cảm chân thành.
PHỤNG HOÀNG (9-12)
Đ.ÔNG    - Xin cô đừng, như chim sợ cành cong
                  Mà chối từ vùng trời rộng mênh mông
                  Hãy can đảm đối đầu với bão tố cuồng phong 
CÔ GÁI     5. Sai lầm ngày xưa đưa tôi vào ngõ tối, với những bóng đen luôn ám ảnh kinh hoàng. Tôi xa lánh đàn ông và khép chặt đời mình. Tôi tự thấy mình không còn xứng đáng, dù chỉ một lần hưởng mật ngọt của tình yêu. Tôi sợ làm tổn thương người sẽ yêu tôi, khi tôi chẳng còn gì để thiết tha trao gởi. Và một cành hoa xuân phơi phới, cũng phải đành cam tàn rụng giữa xuân thời.
Đ. ÔNG    - Một đời người đâu chỉ một lần giông bão
                   Đừng buông vội mái chèo, dìm chết tuổi thanh xuân
                   Sau cơn mưa đất trời luôn tươi đẹp
                   Hãy mở rộng tâm hồn đón đợi ngày mai..../.
CÔ GÁI     - Ngày mai ?
Đ. ÔNG    - Ngày mai, trời sẽ lại bình minh và chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này, sẽ làm lại tất cả, cuộc sống khi ấy sẽ tốt đẹp hơn và cô sẽ tìm được hạnh phúc.
T. NIÊN    - (trở lại với một vài miếng gỗ vụn) Nếu muốn tìm hạnh phúc, trước hết phải ra khỏi đây. Vì trên đảo này, hoàn toàn không có sự sống. Làm gì đứng thừ người ra đó, giúp tôi một tay coi.
Đ. ÔNG    - Tôi ... tôi phải làm gì ?
T. NIÊN   - (đưa khúc cây, cục đá hay đạo cụ nào đó, kêu ng đàn ông chặt ra)
Đ.ÔNG     - (làm nhưng k làm được)
T. NIÊN   - Bởi vậy, trí thức cho lắm nhiều lúc cũng vô dụng mà thôi.
CÔ GÁI    - Tôi làm được. (giằng lấy đạo cụ, làm và bị thương) Á.. ui da..
Đ.ÔNG    - Cô có sao không ? Để tôi coi… máu chảy nhiều quá, y tá đâu, bông băng.. thuốc cầm máu... làm sao ?
T. NIÊN    - (lượm cái tàn thuốc, xé ra cầm máu)
Đ. ÔNG    - Không được. Nhiễm trùng.
T.NIÊN    - Tôi làm kiểu này không hà. Đó, máu hết chảy rồi.
Đ.ÔNG    - (làm cử chỉ quan tâm, chăm sóc cô gái)
T. NIÊN  - Ông bạn à, thế gian này chỉ còn lại duy nhất một người đàn bà, vậy mà anh nỡ lòng nào muốn giành lấy cho riêng một mình anh sao ?
Đ.ÔNG    - Anh đừng có nói bậy.
T. NIÊN  - Nói bậy ? Tốt. Vậy thì, cô giáo, cô qua đây. (kéo cô gái qua phía bên mình, đứng chắn giữa 2 người)
Đ. ÔNG    - Anh làm gì vậy ? Anh muốn gì ?
T. NIÊN    - Tôi muốn gì ? Hahaha.. Tôi muốn…
NGỰA Ô BẮC
                   … cô ta phải thuộc về tôi
                  Tôi muốn yêu và muốn được yêu
                  Đời tôi đã trải qua nhiều mất mát, 
                  Tôi muốn được bù đắp hôm nay
                  Bằng hạnh phúc của tình yêu.
Đ. ÔNG    - Tình yêu là điều thiêng liêng cao đẹp,
                  Là sự hòa nhịp của con tim, 
                  Tình yêu không phải là dục vọng
                 Anh đừng nên cưỡng ép, 
                 Đừng gây thêm đau khổ cho người.
T. NIÊN    - Tôi chỉ biết yêu, và muốn có thứ tôi cần
                  Những chuyện khác tôi không màng
                  Tôi cũng không cần tình cao đẹp thiêng liêng
Đ.ÔNG    - Tôi xin anh, đừng xúc phạm đến cô gái này
                Cô ấy đã đau khổ nhiều rồi, 
                Vết thương lòng còn chưa kịp nguôi ngoai./.
T.NIÊN   - Ông muốn bảo vệ cô ấy à ? Ông muốn đối đầu với tôi ? Vì cái gì ? Ông đâu có yêu cô ta ?
Đ.ÔNG    - Không phải tình yêu, nhưng còn có tình người. Tôi quyết không để cho anh làm bậy !
T. NIÊN    - Hay lắm. Thử xem. (Nắm tay cô gái, lôi đi)
CÔ GÁI    - Buông tôi ra.
(người đàn ông lao vào, bị anh thanh niên đấm cho ngã gục, hai người đánh nhau một lúc)
CÔ GÁI   - Thôi đi, hãy tha cho ông ấy. Tôi sẽ đi theo anh mà.
Đ.ÔNG    - Không, cô không được làm như vậy.
T. NIÊN  - Hay lắm, hai người đang vì nhau đó. Tôi cho hai người suy nghĩ và lựa chọn, đối đầu với tôi, hoặc chìu ý tôi. Nhưng khi tôi trở lại, tôi thích được thấy cô chỉ có một mình hơn. Hahaha… (bỏ đi)
CÔ GAI   - Ông ơi, ông có sao không ?
Đ.ÔNG    - Chúng ta không thể cứ nhượng bộ mãi với cái ác. Cô đã sai lầm một lần, chẳng lẽ cô muốn ..
CÔ GÁI   - Tôi không muốn… tôi không muốn gì hết. Mà tất cả đều là ông trời muốn cợt đùa tôi. Anh chống lại hắn, hắn sẽ giết anh, trước sau gì, hắn cũng đạt được ý nguyện, anh sẽ chết một cách vô nghĩa. Anh biết không ?  
Đ.ÔNG    - Lúc nãy cô vừa mắng tôi là kẻ hèn nhát, bây giờ cô lại muốn tôi làm kẻ bất nhân sao ? (lặng một chút) Khi cô mắng tôi, tôi đã đọc thấy trong mắt cô một niềm thất..
NẶNG TÌNH XƯA
                      … vọng, một nỗi buồn sâu xa
                 Tôi nghe tủi thẹn và có cả xót xa, 
                 Thấy thương cho chính bản thân mình
               Không biết đã từ bao lâu rồi, tôi đã quen đầu hàng số phận
                 Quen dĩ hòa vi quí để yên thân.
               Tôi đã thành ra kẻ yếu hèn nhu nhược, 
                Nhìn cuộc đời vô cảm, bàng quan
CÔ GÁI   - Cuộc sống bon chen, giành giật đua tranh
                 Đã khiến con người cá nhân, ích kỷ
                 Chỉ biết riêng mình không biết vị nhân sinh
                 Miễn riêng ta vinh thân, ấm cật
                 Sống chết mặc ai, cần chi bận dạ
Đ.ÔNG    - Nhưng qui luật, luôn luôn đúng hẹn
                 (cười chua chát) Nhưng cô biết không ?
                 “Cháy nhà bên cạnh rồi sẽ cháy đến nhà ta”
                 Một khi cái ác đã lộng hành
                 Thì nó có từ ai, buông bỏ ai bao giờ ? ./.
Cô gái      - Nhưng không ai lại chọn đối đầu với cái ác. Không có ai.
Đ. ÔNG    - Chúng ta đang muốn lập lại thế giới, cô nhớ không ? Ở thế giới này, chúng ta phải cố gắng làm ngược lại, nếu không, con người sẽ mãi đi theo lối cũ của mình. 
CÔ GÁI  - Không, dù sao thì tôi cũng chẳng còn gì để mất. Tôi không muốn ông hy sinh vô nghĩa vì tôi.
Đ. ÔNG    - Đằng nào cũng thua, vậy ta sẽ chọn cách thua nào ? (hai người nhìn nhau, cô gái dứt khoát)
CÔ GAI     - Tôi sẽ chọn cách của tôi.
Đ. ÔNG    - Nếu cô đã muốn vậy thì, tôi sẽ ở ngoài kia, nếu cô cần, cô hãy kêu lên. (bỏ đi)

No comments:

Post a Comment