5/18/13

CƠN HỒNG THỦY - PHẦN 3





CẢNH PHỤC HIỆN
 
Y TÁ       - Thưa bác sĩ, bệnh nhân giường số bốn có triệu chứng khác với bệnh mà chúng ta đã chẩn đoán ban đầu, xin bác sĩ xem xét lại.
Đ.ÔNG    - Sáng nay tôi vừa mới khám, có thấy gì lạ đâu. Cứ theo phác đồ điều trị của tôi đi.
Y TÁ        - Dạ nhưng mà..
Đ.ÔNG    - Ở đây tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ ? Tôi biết mình phải làm gì. Cô theo dõi bệnh nhân đi, tôi đang có bệnh nhân khác đang đợi ở phòng mạch tư. Có gì thì gọi điện thoại cho tôi. (y tá ra, người đàn ông cũng quay lưng đi, một lúc thì có điện thoại)
Y TÁ        - Bác sĩ ơi, ông phải tới mau lên, bệnh nhân bị xốc thuốc, đang hôn mê bất tỉnh...
Đ. ÔNG    - Xốc thuốc ? Tại sao lại có chuyện đó ? Tôi..
Y TÁ        - Không kịp rồi bác sĩ ơi. Anh ta đã...(cúp máy)
Đ. ÔNG    - Không thể nào ! Không thể nào ! Tại sao vậy ?

Tiếng vọng    - Không trau dồi chuyên môn nghề nghiệp, chỉ biết chạy theo đồng tiền, không cập nhật kịp kiến thức để xử lý những biến chứng phức tạp của những căn bệnh mới. Chủ quan trong chẩn đoán và bảo thủ trong điều trị. Ông bác sĩ, ông là kẻ giết người. Ông là kẻ giết người ..…(nhạc, trở về thực tại) 

Đ. ÔNG    - Không ! Hãy im đi…Trời ơi..
(Vào nhạc bản Xàng xê lớp xề, nhạc vào trước)
Nửa đời người, chìm trong danh vọng tiền tài
Giờ đây giữa bước đường cùng, nghe lương tâm luận tội chính mình.
Ôi những tội tình, không bị phán xử bởi luật hình
Từ lâu giấu dưới đáy tâm hồn, giờ phút này vùng lên hỏi tội ta..
Hãy buông tha cho ta hỡi những lời réo gọi
Giữa vực thẳm cuộc đời ta chỉ là nạn nhân
Bị cuốn theo vòng xoáy lợi danh, ta đã vô tâm với nỗi đau đồng loại
Chỉ biết thẳng tay vun vén cho riêng mình
Làm hoen ố màu áo trắng lương y
Trời ơi biết mình sai mà không sao dừng lại
Để cả đời ta lạc lối sai đường…
T. NIÊN   - Nhận ra chân lý thì đã muộn. Biết mình lạc lối sai đường thì đã đến bước đường cùng... Còn ích lợi gì nữa đâu ?
Đ.ÔNG    - Không, không phải bước đường cùng. Trời đã cho tôi một cơ hội sống, tôi thề sẽ làm lại, làm lại tất cả. Tôi sẽ không đi theo con đường cũ. Tôi sẽ..
T.NIÊN    - Ông nghĩ… làm người lương thiện dễ dàng lắm sao ? Cô giáo, cô nghĩ như thế nào ?
CÔ GÁI   - Sao.. sao anh biết tôi là cô giáo ?
T. NIÊN   - Tôi sẽ cho cô biết, nếu.. cô kể chuyện của mình cho tôi nghe. Cô có phải là người lương thiện không ?
 Đ.ÔNG   - Không, anh không có quyền bắt cô ấy phải làm vậy. Cô gái này đã sẻ chia cho anh dòng sữa để hồi sinh, anh không có quyền quên cái ơn đó. Phải rồi, cô ấy là cô giáo, cô ấy phải là người lương thiện.
T.NIÊN    - Giáo viên. Bác sĩ. Cả hai người đều làm những ngành nghề cao quí, có ích cho đời. Cùng với nhiều người khác, các người nhận trách nhiệm xây dựng xã hội.  Còn tôi, chỉ là kẻ cặn bã bên lề xã hội. Nhưng hãy nhìn đi, thành quả mà các người xây dựng được, là gì ? Tại sao đất trời cũng phải phẫn nộ vậy hả ?
Đ.ÔNG    - Anh thật là vô lý. Trời đất phẫn nộ với cả loài người. Sao anh có thể qui trách nhiệm nặng nề ấy cho chúng tôi được chứ ?
T.NIÊN     - Cô giáo à, cô nghĩ sao ?
CÔ GÁI  - (thở dài) Tôi không phải là người lương thiện.  Tôi là người được giao trọng trách giáo dục những thế hệ…
NGỰA Ô NAM
… tương lai, nhưng có ở trong nghề mới biết, mới hay
Vẫn có những lầm sai, dù biết rành vẫn không thể đổi thay
Thật là chua xót đắng cay.
Bởi đó là guồng máy chung của xã hội.
Phải chạy theo thành tích, phong trào, theo những khát vọng làm giàu.
Tôi dạy học trò những kiến thức cao xa
Mà không giáo dục cái nghĩa, cái nhân.
T. NIÊN   - Nhưng làm sao cô có thể làm thầy, khi nhân cách cô cũng chẳng ra gì.
Đ.ÔNG    - Kìa, sao anh đành nặng lời xúc phạm, cô ấy có tội gì đâu ?./.
T.NIÊN     - Tôi không xúc phạm, mà tôi biết rõ. Cô không biết tôi, nhưng chắc là cô biết ông hiệu trưởng của trường cô chứ ?
CÔ GÁI     - Ông hiệu trưởng… ông ta là ..
T. NIÊN    - Là ba của tôi. Và cô, chính là người đã đưa ba tôi sa đà vào con đường trụy lạc.
CÔ GÁI    - Không. Anh nói bậy !
T. NIÊN   - Nói bậy ? Vậy cô không phải là nhân tình của ba tôi sao ? Không phải là cô đã quyến rũ, cặp kè với ba tôi để được về dạy ở ngôi trường đó hay sao ?
CÔ GÁI   - Phải, tôi đã sai đường khi lựa chọn một hướng đi cho cuộc đời mình. Nhưng tôi không quyến rũ ông ấy, mà là… ông ấy ép buộc tôi.
 (Phục hiện)

CÔ GÁI         - Ông hiệu trưởng...
H. TRƯỞNG - Lại là cô nữa à ? Cô vẫn không từ bỏ hy vọng sao ?
CÔ GÁI        - Tôi đã nhận được quyết định điều về vùng sâu..
H. TRƯỞNG - Tôi biết làm sao để giúp cô bây giờ ? Đó là chủ trương chung của ngành. Tôi nghĩ, cô còn trẻ, cô có nhiều tâm...
XUÂN TÌNH
... huyết, nên tạm đi xa để cống hiến cho đời
                      Một vài năm trải nghiệm ở miền quê
   Rồi sẽ trở về đây, cũng không muộn màng gì.
CÔ GÁI        - Tôi không muốn đi xa vì tôi còn có mẹ
                      Không thể bỏ mẹ tôi đơn độc lúc tuổi già
H. TRƯỞNG - Nhưng giờ đây quyết định đã ký rồi
                      Tôi còn có thể - giúp gì được cho cô ? ./.
                      Cô về đi. Tôi đang bận.
                  (cô gái quay lưng đi, nhưng rồi cô trở lại, quì bên cạnh ông hiệu trưởng)
H. TRƯỞNG - Cô quì làm gì ? Vô ích thôi. Tôi không giúp gì được  cô đâu.
CÔ GÁI         - Kể cả khi ... tôi bằng lòng với điều kiện của ông ?
H. TRƯỞNG - Sao ? Cô bằng lòng ? Cô đã bằng lòng rồi sao ? (đứng dậy bước ra đóng cửa)
CÔ GÁI        - (Gật đầu)
H. TRƯỞNG - Cô không còn chửi tôi là đồ vô liêm sỉ, là mất đạo đức nữa chứ ?
CÔ GÁI        - (Lắc đầu)
H. TRƯỞNG - (cười thỏa mãn) ... Cô đã bắt đầu hiểu đời rồi đấy ! Trong thời buổi này, đạo đức, danh dự hay nhân phẩm, đều là những món hàng cô à. Và ... đó lại là những món hàng rẻ mạt nhất. Người ta cố gắng che giấu được đến đâu thì được, chứ bên trong, có ai còn đạo đức đâu mà cô băn khoăn e ngại.
Cô nhìn đi. Nếu còn nhân phẩm đạo đức, thì đâu có chuyện mua bằng, mua ghế ? Làm sao có chuyện thầy giáo mất tư cách, học trò mất lễ nghĩa ? Nếu cô có đạo đức, thì cô đã không tìm đến tôi.  Muốn có những thứ không thuộc về mình, thì phải chấp nhận đánh đổi thôi cô à.. (Trở lại)

ĐÀN ÔNG    - Vậy là... cô đã chấp nhận điều kiện của ông ta ?
CÔ GÁI    - (khóc) Tưởng chỉ một lần, không ngờ, ông ấy còn biến tôi thành nô lệ tình dục cho ông ấy, bởi vì… ông ấy có trong tay … những hình ảnh… những hình ảnh xấu xa đó. Rồi, mẹ tôi phát hiện ra sự thật, bà đau đớn ngã bệnh rồi qua đời. Chính tôi, chính tôi đã gián tiếp giết chết mẹ ...
VĂN THIÊN TƯỜNG (tắt)
CÔ GÁI     - …. tôi, cho tới ngày bà nhắm mắt xuôi tay
                  Bà vẫn không thể dù chỉ một lần tha thứ cho tôi
Bà bảo rằng: cho tôi ăn học để thành nhân
Để dạy dỗ trẻ thơ và cống hiến cho đời.
Chớ có ngờ đâu tôi hư hèn, tác tệ
Đem chữ tiết trinh mà bán rẻ cho người
Chỉ vì tôi muốn sung sướng thân mình
Chỉ vì tôi ngại sống đời cơ cực
Tôi đã làm đau lòng, nhục nhã cả tông môn./.
Tại sao ? Tại sao tôi lại có thể ngu si, khờ dại, hèn nhát và ích kỷ đến như vậy chứ …
T. NIÊN   - Con người vẫn thường làm sai mà không nhận biết mình sai, vì … cái sai đó đã trở nên quá bình thường. Cuộc sống đã thay đổi, nhiều qui tắc đã bị đảo lộn.. Những chuẩn mực và giá trị cũng không còn….
XUÂN TÌNH (tiếp)
nữa, chỉ còn sự hơn thua về quyền lực, bạc tiền.
Có nhiều tiền thiên hạ sẽ tôn vinh
Quyền lực trong tay sẽ giải quyết mọi vấn đề.
Sống tốt làm chi để riêng mình chịu thiệt
Nhân nghĩa làm chi để ôm lấy cái nghèo
Người ta sẽ lựa chọn cách sống dễ dàng
Vì làm đúng - luôn khó hơn làm sai./.
CÔ GÁI   - Thật mai mỉa cho tôi. Một kẻ tự cho là mình học cao hiểu rộng hơn người, sắp bước ra đời làm thầy dạy đời người khác, vậy mà khi đứng trước ngã ba đường, đã không biết lựa chọn một con đường đúng. Anh nói đúng. Tôi làm sao giáo dục học trò mình về nhân cách, khi mà chính bản thân tôi, nhân cách còn không ra gì.. (khóc)
T. NIÊN    - (nhìn người đàn ông, lúng túng)
CÔ GÁI  - Anh vừa lòng chưa ? Bây giờ ở đây, không còn ai là người tốt hết. Cùng một giuộc như nhau rồi đó. Anh vừa lòng chưa ?
T.NIÊN    - Đó là ... lỗi của các người, của tất cả các người ! (chạy đi)

No comments:

Post a Comment