(tiếng nhạc chậm buồn, 12 dv múa tạo hình tượng đài
giữa sân khấu, hai nghệ sĩ ca từ trong ra)
-Lối-
Nam - Anh
đưa em về thăm chiến trường xưa
Nơi
có một con đường từng mang tên “dốc lửa”
Nữ -
Hoa mua tím mùa này đang rộ nở
Tím
cả núi rừng một nỗi nhớ thiêng liêng….
-SÂM THƯƠNG-
Nam - Đi
với anh nghe em, về thăm vùng đất pha máu thắm
Trong chiến tranh tang thương bao người con vì
nước hy sinh
Nữ - Giặc thù điên cuồng bủa vây, hòng cắt chia Bắc Nam hai miền
-VỌNG CỔ-
Nam 1.
Hãy đi cùng anh về với Đô Lương để nghe người mẹ Mỹ Sơn kể chuyện Truông Bồn mà
cứ tưởng chừng như huyền thoại. Huyền thoại được viết nên bằng máu bằng xương
của những người con chân trần – chí thép mãi mãi sáng tươi trên mảnh đất Truông … Bồn. Một bản hùng ca về những
tượng đài hiên ngang của chủ nghĩa anh
hùng.
Nữ - Khi đất nước còn quặn mình trong
lửa đạn, mỗi hốc núi xó rừng cũng thành công sự chống xâm lăng. Và những người
con chân đất đầu trần, nghe Tổ Quốc gọi bỗng hóa thân Phù Đổng.
Nam - Câu
chuyện Truông Bồn – câu chuyện tuổi hai mươi, chiều chiến trường xưa rưng rưng
dòng lịch sử…
-
LÝ BA TRI-
Nữ Ơi những cô gái thanh xuân mở lối
đưa đường những đoàn quân Nam
tiến
Dù
trong đói rét, gian nguy, cái chết chực chờ.. vẫn quyết kiên gan.
Nam Như
những bông hoa rừng dạn dày cùng nắng mưa,
Vẫn
thủy chung một màu tím sắc trời quê hương…
Nữ 2. (vào 8 nhịp) Ơi những cô gái mảnh mai lấy thân mình làm cọc tiêu
dẫn đường cho từng đoàn xe ra trận, giữa đêm tối bủa vây, em như ánh sao tỏa
sáng dịu dàng.
Nam - Ấm
áp lòng người chiến sĩ lái xe đang vượt dặm
trường.
Nữ - Giữa trận địa bom mìn, bóng dáng
em là hiệu lệnh, là lối nhỏ an toàn -
“anh hãy vững niềm tin !”.
Nam - Đối
mặt với bom thù, với khát nước đói cơm, với buốt lạnh đêm đông và nắng chan
ngày hạ.
Nữ - Cùng cực gian nguy ý chí càng
tôi luyện, giữa sinh tử ngặt nghèo trí tuệ vẫn thăng hoa….
(rao ngắn)
Nam - Mẹ
ngừng lại nửa chừng, tay vuốt ve bông mua rừng nở bên triền đồi bia tưởng niệm,
mắt mẹ bỗng nhạt nhòa và giọng mẹ run run…
Nữ - Ngày 30 tháng 10 năm 1968, mẹ
còn nhớ rõ như in:
(out nhạc
rao, chuyển nhạc tân vui hùng, phục hiện. 12 dv từ trên tượng đài bước xuống
diễn đoạn này)
-
Các đồng chí ơi,
ta có lệnh hỏa tốc: “0 giờ đêm nay, Mỹ sẽ ngừng ném bom miền Bắc”.
-
Hoan hô ! Cuối
cùng rồi tiểu đội chúng mình cũng có được ngày nghỉ ngơi. Sau gần 300 ngày sống
giữa lằn ranh sinh tử, cuối cùng chúng ta đã thắng. Tiểu đội thép đã thắng !
Hoan hô !
-
Doãn ơi, Phúc ơi,
vậy là có thể yên tâm nhập trường vào ngày mai rồi. Chúc các mi học giỏi nhé !
-
Ngày mai anh Hòa
và cái Tâm về quê làm đám cưới, hay là chúng ta xin phép đội trưởng cùng nghỉ
phép về dự đám cưới luôn. Được không đội trưởng ?
-
Được rồi, chuyện
ngày mai, ngày mai hãy tính. Còn bây giờ, chúng ta vẫn còn một lệnh hỏa tốc nữa
đây “7 giờ sáng nay có đoàn xe quân sự đi qua, các đơn vị đóng quân trên tuyến
đường 30 nâng cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu. Khẩn trương sửa chữa cầu đường,
san lấp hố bom , bảo vệ an toàn cho đoàn xe vượt qua”. Các đồng chí, ai đã có
lệnh nghỉ phép thì sẽ được nghỉ phép, còn lại chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ.
-
Đội trưởng, dù có
lệnh nghỉ phép, nhưng nhiệm vụ cấp bách, chúng tôi xin được ở lại cùng tiểu đội
sát cánh chung vai trong lần ra quân cuối.
-
Không được !
Nguyên tắc là nguyên tắc !
-
Đội trưởng, khẩu
hiệu của chúng ta: “tim có thể ngừng đập, nhưng đường không thể tắc”, “sống
anh dũng bám cầu bám đường, chết kiên cường dũng cảm”, xin đội trưởng cho chúng
tôi được cùng chị em hoàn thành nhiệm vụ.
-
Thôi được, đội
trưởng đồng ý. Tiểu đội thép lên đường ! Tất cả cho một ngày mai !
-
(tất cả cùng hô lớn) Ngày mai !
(Lời cuối vừa
dứt, một loạt bom nổ, khói lửa mịt mù, nhạc chuyển thê lương rồi dứt hẳn, các
nhân vật phục hiện tạo hình rải rác trên sk)
-VỌNG CỔ-
Nữ 5. Ngày mai - ôi chỉ vài tiếng
đồng hồ ngắn ngủi nữa thôi… Vậy mà .. khoảng thời gian ấy đã trở thành bất tử,
vì buổi xuất quân cũng là buổi chia tay vĩnh biệt muôn …. đời. Hai tiếng “ngày mai” bỗng thành mơ ước xa vời.
Nam -
Trận bom điên cuồng trước giờ ngưng tiếng súng, đã giết chết mười hai mơ ước
tuổi thanh xuân. Chị Tâm không về, Hợp Thành vắng một cuộc đưa dâu; lớp học
cũng vắng tiếng cười chị Hiên, chị Phúc. Bao ngõ đường thôn vắng người về gặp
mặt, chỉ còn những hố bom sâu – sâu thẳm nỗi căm hờn.
(Hai nghệ sĩ
dìu từng dv phục hiện vào giữa, lên bục cao tạo hình tượng đài trở lại)
Nữ 6. Chiều Mỹ Sơn khói hương trầm
quyện bên bia tưởng niệm, hoa trinh nữ khẽ khàng khép mi mắt ngủ yên. Ôi 11 cô
gái tuổi thanh xuân, những đêm xưa chắc không đêm nào ngủ được !
Nam -
Ngày nắng đêm sương gội xác xơ mái tóc, gương lược nào chải hết dấu gian truân
? Em ơi mình hôm nay cũng đang tuổi thanh xuân, sao thấy bé nhỏ, tầm thường
trước tuổi thanh xuân ngày ấy.
Nữ - Các anh chị ơi có phút giây nào
nghe nuối tiếc, khi tuổi thanh xuân đem dâng hết cho đời ?
(8 nhịp dứt
này ca theo kiểu đồng ca, dùng echo, đệm tiếng violon sao cho hùng hồn, linh
thiêng như tiếng hồn thiêng sông núi)
Nam – nữ “Mệnh
lệnh chiến trường, mệnh lệnh của trái tim
Nếu ai cũng tiếc tuổi thanh xuân thì còn gì Tổ
Quốc ?
Một ngày hy sinh cho vạn ngày hạnh phúc
Một khoảnh khắc Truông Bồn cho bất khuất – một
Việt Nam”…
-ĐUÔI VỌNG KIM LANG-
Nam-nữ - Từ đây sông núi reo vui, Bắc Nam hai miền
xinh tươi,
Huyền thoại Truông Bồn còn đây …. xin nhắc ai ….
đừng quên./.
(Nhạc out)
No comments:
Post a Comment