9/20/17

BÀI LỊCH SỬ GIỮA GIỜ VĂN

BÀI LỊCH SỬ GIỮA GIỜ VĂN
Võ Tử Uyên


LỐI
Giờ văn học hôm nay, 
Thầy bình giảng bài thơ Bình Ngô Đại Cáo
Bản tuyên ngôn hào hùng thuở cha ông đánh đuổi giặc Minh
Rồi trở giọng rưng rưng thầy bỗng hỏi rằng:
Trong các em, ai đã nghe về "chiến tranh biên giới" ?


LÝ CHIỀU CHIỀU
Ngập ngừng câu hỏi nghe lòng đau
Bởi vì sao ? Nỡ quên một thời chinh chiến
Phải đâu cách xa muôn trùng
Đâu phải cách xa muôn trùng
Muôn trùng thời gian
Chỉ mới qua 30 năm tròn... 

VỌNG CỔ
1. Đôi mắt thầy buồn hiu khi đám học trò nhìn nhau thẹn thùng bối rối. "Thầy không trách các em bởi chính thầy đây suốt 30 năm qua cũng từng quá vô.... tình". Chúng ta lớn lên khi đất nước đã thanh bình. Tiếng đạn nổ bom rơi dường như xa xôi lắm, trong những trang sách học trò hờ hững vô tâm. Đâu hay rằng nơi biên giới xa xăm, có một cuộc đấu tranh ác liệt giữa thời bình ... Thầy ngập ngừng nhắc 2 chữ Vị Xuyên, cái tên không quen - sao thầy rưng rưng nước mắt...

2. Vị Xuyên ở đâu ? - thật xa vùng Tây Bắc, thầy vẫn ao ước một lần đặt chân đến viếng thăm. Nơi một ngọn đồi, một nhánh cỏ, cành con, cũng không thể nào quên kí ức bi hùng. Đâu phải chiến tranh mà là đấu tranh để gìn giữ biên thùy. Ta gìn giữ núi sông cương thổ, gìn giữ chủ quyền đã phân định mấy ngàn năm. Hỏi bạn hay thù sao mãi nuôi mộng xâm lăng ? Để biên giới chưa bao giờ yên giấc ngủ. Súng đã nổ và máu xương đã đổ, có hòa bình nào không đổi bằng mất mát hy sinh...

LỐI
Ánh mắt thầy bỗng chợt xa xăm
Như đang lần tìm lối về quá khứ
Vị Xuyên xa xôi bỗng chốc như gần lại
17/2 năm nào - hay mới hôm qua ?

VỌNG CỔ
5.  Lời kể của thầy bỗng vút lên cao  đưa đám học trò về với Vị Xuyên giữa khung trời chớp lửa. Đồi 685 oằn mình trong thảm pháo vẫn cố chở che cho những đoàn quân đang chiến đấu quên... mình. Đất lở đá bay, đạn cày nát cây rừng. Súng cháy đỏ nòng - trả lời với súng, lồng ngực các anh nung lửa chặn xâm lăng. Những lồng ngực vừa chớm tuổi thanh xuân đã vững hơn núi đá Hà Giang ngàn tuổi. “Sống bám đá, chết hóa thành đá núi”, quyết không để mất đi một tấc biên thùy.


6. Thầy đã ngừng lời cả lớp vẫn lặng yên, những đôi mắt tìm nhau không giấu dòng nước mắt. Ôi Vị Xuyên, đồi 685 – “lò vôi thế kỷ”, hơn 4000 chiến sĩ đã anh dũng hy sinh. Ôi những người lính sư đoàn 356 liệt oanh, nước mắt người sống hòa máu người nằm xuống. Khi chúng tôi bình yên nơi cuối trời Tổ Quốc, đâu biết lửa căm hờn đang cháy dãy biên cương. Xin cúi đầu mặc niệm dâng nén tâm hương tri ân các anh dẫu có muộn màng. 
Người lính năm xưa không sợ kẻ thù chỉ sợ sự lãng quên
Những sự lãng quên trơ lạnh hơn đá núi
Quá khứ đau thương lãng quên là có tội
Thầy mong các em nhớ hoài bài lịch sử hôm nay./.

4/7/2017
Viết từ chuyện có thật của thầy trò trường An Thới – Phú Quốc

No comments:

Post a Comment