CẢNH 2: Xưởng vẽ phía sau phòng tranh
Quân
đang ngồi đọc một bức thư, bên cạnh anh là bó hoa của một khách hàng tên là
Duyên gởi tặng.
- Kính gởi anh Quân,
tôi đã nhận được bức tranh anh gởi, rất cảm ơn vì anh đã rất nhiệt tình đáp ứng
yêu cầu của tôi. Bức tranh rất đẹp, tôi nghĩ là nó không thua kém bản gốc là
bao, anh sẽ trở thành một họa sĩ có tài nếu anh quyết tâm theo đuổi sự nghiệp
của mình. Chắc anh cũng đã biết, tôi là một người tàn tật, không có điều kiện
ra ngoài nhiều. Niềm hạnh phúc duy nhất của tôi là sưu tầm tranh và tìm hiểu về
tranh. Tôi sẽ rất vui nếu có được một người bạn như anh. Hãy cho tôi được thỉnh
thoảng viết thư trò chuyện với anh. Tôi gởi anh bó hoa thay lời cảm ơn và mong
một ngày gặp mặt.
QUÂN - Một cô gái đáng thương. Cĩ lẽ ... chỉ có những con người như thế mới không biêt tính toan lừa lọc,
đổi trắng thay đen. Chỉ có những cô gái tật nguyền, bất hạnh như thế mới miễn
nhiễm trước những dối trá của cuộc đời.
ĐOÀN - Chào anh. Rất vui vì được
gặp anh ở đây. Chúc mừng anh đã có việc làm.
QUÂN - Kìa, chào ông. Dạ, tôi đã làm ở đây được một
tháng rồi. Sao ông lại đến đây ?
ĐOÀN - À, tôi biết anh được nhận
vào làm việc ở đây, nên cố ý ghé vào chúc mừng anh…
QUÂN - Cám ơn ông rất nhiều.
ĐOÀN - Tôi … tôi có thể biết đôi
nét về anh không ? Anh là sinh viên năm thứ 3 trường Mỹ Thuật, à … tôi nghe bạn tôi nói vậy. Anh ở Sài Gòn này
với ai ?
QUÂN - Dạ tôi ở nhà trọ một mình.
Cha mẹ tôi đều đã mất.
ĐOÀN - Anh vẫn chưa lập gia đình ?
QUÂN - Dạ, sinh viên nghèo còn tay
trắng, làm sao dám nghĩ đến chuyện đó thưa ông. Chỉ mới yêu nhau thôi mà người
ta đã chê tôi nghèo và … bỏ tôi mà đi rồi.
ĐOÀN - Anh đừng bi quan như vậy chứ
! Vẫn có nhiều thứ không thể mua được bằng tiền, nhất là tình yêu.
QUÂN - Ngày xưa tôi cũng đã từng
nghĩ như ông. Nhưng bây giờ, tôi biết rằng, nếu không có tiền, tôi sẽ không có
gì cả.
ĐOÀN - Câu này thì anh đúng. Vì
vậy, đối với một người đàn ông, điều cần thiết duy nhất là phải cố gắng để có
một sự nghiệp trước khi tính đến những chuyện khác. Anh là một họa sĩ có tài,
còn tôi là một nhà kinh doanh và tôi cũng thích những bức tranh của anh. Anh nghĩ như thế nào nếu tôi giúp anh đưa
những tác phẩm của mình đến những cuộc triển lãm nổi tiếng ?
QUÂN - Cảm ơn thành ý của ông. Tôi
thật là may mắn khi gặp được ông, tôi sẽ cố gắng.
ĐOÀN - À, anh đã gặp bà chủ rồi,
anh thấy … đó có đúng là cô gái trong tranh không ? Có phải là người quen của
anh không ?
QUÂN - Tôi thật lòng không muốn
giấu ông. Chính tôi là người vẽ bức chân dung đó, và …
ĐOÀN - … và cô gái trong bức tranh
chính là cô người yêu mà anh vừa mới nói, đúng không ? (thấy Quân lúng túng, ông Đoàn cười) Thật là trớ trêu, và cũng
thật tội nghiệp cho ông bạn của tôi …
QUÂN - Không không, xin ông chớ vội
hiểu lầm. Chuyện tình yêu đó đã trở thành dĩ vãng rồi. Hiện tại, tôi nghĩ rằng
bà chủ rất yêu thương ông chủ và hai người rất hạnh phúc. Sự có mặt của tôi ở
đây … không có ý nghĩa gì đâu.
ĐOÀN - Bà Trúc Hoa là một người vợ
tốt, điều đó thì tôi biết. Nhưng còn tình cảm của anh ? Gặp lại người xưa trong
hoàn cảnh như thế này, anh vẫn bình thản được ư ?
QUÂN - Ngày từ bỏ làng quê ra đi,
Trúc Hoa không nói với tôi một lời từ giã, và chỉ một năm sau thì tôi nghe tin
cô ấy lấy chồng, một người chồng giàu có. Thú thật là khi ấy, tôi đau lòng và
oán …
NẶNG TÌNH XƯA
… hận, con người lòng dạ
bạc đen
Bên tai còn vọng
những lời yêu thương
Đã nhẫn
tâm đổi bến sang thuyền
Dứt áo ra đi
không một chút bận lòng.
ĐOÀN -
Sao anh không tìm nguyên nhân sự việc
Một
cô gái hiền lành, mộc mạc của làng quê
Lẽ
đâu say mê chốn phồn hoa đô hội
Phụ
bạc ân tình vì cuộc sống giàu sang.
QUÂN -
Tôi cũng không tin Hoa đổi dạ thay lòng
Nhưng
biết nghĩ làm sao khi sự thật rành rành ./.
ĐOÀN - Đánh giá một con người đôi
khi không thể qua hành động và sự việc, mà anh phải dựa vào sự mách bảo của con
tim, dựa vào những cảm nhận về người đó trong thời gian quen biết. Biết đâu,
trong tất cả những chuyện này, còn có một ẩn tình …
QUÂN - Nhưng rồi … dù nghĩ như thế
nào thì tôi cũng đã không có thời gian để mà đau buồn hay oán giận. Vì sau khi
Trúc Hoa bỏ ra …
NGỰA Ô NAM
… đi, gia đình tôi dập
dồn những biến cố đau thương.
Thất bại chuyện làm ăn
Cha tôi đau buồn sinh
bệnh mất đi.
Rồi mẹ tôi cũng theo
cha.
Một mình tôi giữa tang
thương đổ ập,
Không còn sức còn hơi để
than khóc cho mình
Khóc nỗi đau bị phụ
tình.
Và cũng không còn tâm
trí để nghĩ suy
Vì sao Trúc Hoa bỏ ra
đi.
Tạm quên tình riêng để
gánh vác gia đình.
Và quyết tâm học thành
tài,
Tôi phải tự mình làm nên
sự nghiệp.
Để cứu lấy cuộc đời
tôi/.
QUÂN - Điều tôi không ngờ đến, là
phải đối diện với người xưa ngay trong ngày đầu tiên tôi bước chân vào nghề.
Tuy nhiên, tình cảm của tôi có như thế nào thì tôi cũng phải giấu nó đi. Vì thực tế, Trúc Hoa đang rất hạnh phúc, và
tôi nghĩ mình không có quyền làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến cuộc sống riêng
của cô ấy.
ĐOÀN - Anh là một chàng trai biết
sống và đầy can đảm. Tôi khâm phục anh và cũng rất vui nếu có thể giúp anh chút
gì đó trên con đường sự nghiệp. Nhưng theo tôi nghĩ, nếu đã muốn bảo vệ hạnh
phúc cho người mình yêu, tại sao anh không ra đi để cho trước sau được trọn vẹn
?
QUÂN - Ông cũng biết đó, tôi đang
cần một việc làm, hay nói đúng hơn là tôi đang cần tiền để còn lo cho 2 đứa em
gái. Mà công việc của tôi, không phải lúc nào cũng dễ tìm và không phải lúc nào
tôi cũng có cơ hội gặp một người chủ tốt như ông Đoàn. Tuy chưa gặp mặt, nhưng
tôi nghĩ, ông ấy chắc cũng tốt bụng, hiểu biết như ông vậy.
ĐOÀN - Ồ tất nhiên là phải giống
nhau rồi, chúng tôi là … bạn của nhau mà. Tôi nghĩ anh đang làm rất đúng. Chạy
trốn không phải là cách để làm lành một vết thương lòng. Là đàn ông, phải dũng
cảm đối đầu với thực tế. Thôi anh làm việc nhé, tôi phải đi đây. Thỉnh thoảng
tôi sẽ ghé qua xem tác phẩm của anh. Nhớ nhé, hãy nghĩ đến sự nghiệp của mình,
tôi rất sẵn lòng giúp anh.
QUÂN - Tôi thành thật cảm ơn ông.
Cảm ơn ông rất nhiều.
(ông Đoàn ra đi, Quân nhìn theo đầy cảm
kích, nhưng anh bỗng băn khoăn) Sao ông ta lại có vẻ quan tâm đến mình như
vậy nhỉ ? Ông ấy thật sự nhìn thấy khả năng của mình sao ? Ôi, mà mình lại quên
không hỏi tên ông ấy rồi… (Quân trở lại
với công việc, Trúc Hoa đến, lặng lẽ đứng sau lưng ngắm nhìn anh, lòng cô ngổn
ngang trăm mối. Quân vô tình quay lại và bắt gặp)
QUÂN - Dạ, chào bà chủ. Xin lỗi,
tôi mải mê làm việc nên không biết bà đến …
HOA - Không sao, anh cứ làm việc
đi. Tôi đến vì công việc thôi mà. Đơn đặt hàng mới chồng tôi gởi cho anh.
QUÂN - Không biết bao giờ ông chủ
mới về thưa bà ?
HOA - Công việc của ông ấy chủ
yếu là ở nước ngoài nên có khi đi đến vài tháng, nửa năm. Mà … anh mong gặp
chồng tôi lắm sao ?
QUÂN - Tất nhiên, vì ông ấy là chủ
của tôi.
HOA - Sớm muộn gì anh cũng được
gặp thôi mà. Ồ, bình hoa đẹp quá. Anh mua à ?
QUÂN - Dạ không, hoa của một khách
hàng nữ gởi tặng tôi.
HOA - Một nữ khách hàng … Chắc
phải là một cô gái xinh đẹp, giàu có mới có tâm hồn biết yêu hoa, yêu tranh …
QUÂN - Vâng, xinh đẹp và giàu có.
Cô ấy còn …
HOA - Những người con gái ấy có
đủ điều kiện để dễ dàng có được tình yêu, hạnh phúc. Không như những người con
gái nghèo …
QUÂN - Nói như bà thì những người
con gái nghèo sẽ không tìm được tình yêu, hạnh phúc sao ? Có phải chính vì vậy
mà có người sẵn sàng phản bội tình…
KIM TIỀN BẢN
…
yêu, vội quên đi bao lời thề hẹn
Chạy đi tìm một cuộc
sống giàu sang
Để mong nhàn hạ tấm thân
?
HOA - Trong đôi mắt anh tôi luôn
là người phản bội
Là kẻ tham đó bỏ
đăng, đáng nguyền rủa khinh khi.
Chuyện đã xa rồi
tình xưa cũng dở dang
Tôi như con thuyền
đã tách bến sang ngang
Còn biết trách ai,
còn nói chi lời biện hộ
Tại thuyền muốn
sang sông hay tại trời gây cảnh gió giông ?
QUÂN - Phải. Nói ra làm chi khi mà
mọi thứ đều lở dở, việc phải làm bây giờ là chúng ta hãy nhìn nhau như hai
người xa lạ.
HOA - Nhưng dẫu có phải nhìn
nhau như kẻ xa người lạ. Thì tôi cũng xin anh đừng nhìn tôi bằng đôi mắt rẻ
khinh và hận oán dâng …
VỌNG CỔ
4… đầy. Cũng đừng mai mỉa làm chi cái hoàn
cảnh trái ngang này. Khi anh phải
gọi tôi là “bà chủ”, với tất cả sự nhiệt tình đầy cố ý của anh. Tình dở dang
chưa biết ai đau khổ nhiều hơn, thì nếu đã quên những gì đáng thương, sao không
thể quên những gì đáng giận ? Sao không
thể nhìn nhau như hai người bạn, từng chung lớp, chung trường ?
QUAN - Xin lỗi bà, nếu tiếng xưng
hô của tôi làm bà khó chịu. Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi còn biết cách nào
hơn ? Bà muốn tôi vẫn xem bà như một người bạn ư ? Ha ha …
5. Thuyền kia tách bến
sang ngang về phương trời xa lạ, sao vẫn còn mong có kẻ tiễn đưa mình ? Bà muốn tôi phải nhìn theo
mà luyến tiếc ân tình ? Phải nhìn bà
với đôi mắt yêu thương, trìu mến, phải ôm chặt khối tình sầu để khóc tương tư ?
Ôi lòng dạ con người ích kỷ tham lam, cái đã bỏ đi vẫn mong thuộc về mình mãi
mãi. Nhưng khi dòng đời đã phân hai lối rẽ, tôi không luyến tiếc gì đâu chút kỉ
niệm ban đầu. (có thể dứt đàn ở đây để
diễn, diễn xong sẽ ca tiếp câu 6)
HOA - Đó có phải là những lời mà
anh thật lòng muốn nói ? Tàn nhẫn vậy sao hả Quân ? Anh … không còn … Tôi hiểu
rồi … tôi hiểu rồi … (bỏ chạy, vướng
chân vào giá vẽ, giá vẽ đổ sập xuống đè lên chân T. Hoa) … Á …
QUAN - (chạy tới đỡ T. Hoa theo bản năng tình cảm, và anh vô tình để lộ tình
cảm của mình) Trúc Hoa, em có sao không ? (Anh ôm chặt T. Hoa vào lòng)
6. Trời ơi, anh
muốn nói rằng đó không phải là lời thật trái tim anh, sao thốt ra ở bờ môi lại
nặng nề, chát đắng. Trúc Hoa ơi ai đã làm cho thương thành ra hận, mặt tạn mặt
rồi phải ngoảnh mặt làm ngơ ? (T. Hoa
bình tĩnh lại, cô từ từ gỡ tay Quân ra, bước né sang bên) Thuyền đi bỏ bến
bơ vơ, bến chờ bến đợi, bến mơ thuyền về.
Thực tế phũ phàng
sao anh vẫn cứ mơ
Ngoài mặt lạnh lùng
mà tâm hồn luôn nổi sóng
Có lẽ anh lại phải
ra đi chạy trốn
Để giữ cho tròn
hạnh phúc của riêng em./.
TRÚC HOA - Tôi xin lỗi, chỉ vì tôi vô ý mà khiến
anh phải hiểu lầm. Có gì đâu mà … anh phải nghĩ đến chuyện ra đi chạy trốn ?
Quá khứ đã là quá khứ rồi, và … ta sẽ để cho nó ngủ yên.
QUÂN -
Trúc Hoa ? ...
TRC HOA -
Việc quan
trọng nhất với anh bây giờ là sự nghiệp, và đây là nơi tốt nhất để anh tìm kiếm
cơ hội, đừng để thêm một lần dang dở vì tôi.
QUÂN - Cảm ơn bà đã quan tâm, nhắc
nhở, tôi sẽ cố gắng hoàn thành đơn đặt hàng này đúng hẹn. Bây giờ xin phép bà,
tôi phải đi giao tranh cho khách hàng.
(Ra)
TRÚC HOA - Anh
Quân ! Anh vẫn còn oán hận em lắm phải không ? Oán hận em vì một cái tội mà em
không hề phạm phải. Giá mà anh biết được vì sao ngày ấy em phải bỏ làng quê ra
đi. Tất cả là vì anh, vì anh, Quân ơi. Nhưng thôi, bây giờ có nói ra điều đó
thì cũng đâu còn ý nghĩa. Em đã lấy chồng, em đã phản bội tình yêu của chúng
ta. Đó là sự thật. Anh cứ hiểu vậy đi cho lòng anh nhẹ nhõm. (ĐUÔI VỌNG KIM
LANG)
Còn
em giờ đi xa lắm chốn yêu xưa,
Bước chân lạc loài bơ vơ
Dòng đời vô tình đẩy
đưa, biết ra sao … tình đôi ta ?
Quân ơi, từ bấy lâu nay, sống bên chồng mà lòng em cứ nghĩ về anh, trái tim em luôn
đau nỗi đau của mối tình đầu dang dở. Nhưng sao gặp lại anh rồi, em lại thấy
hoang mang quá. Thật sự thì bây giờ, em yêu ai ? Chồng em hay người yêu cũ ?
No comments:
Post a Comment