6/6/13

BẾN NƯỚC NGŨ BỒ - PHẦN CUỐI



 TRỞ LẠI BỜ SÔNG


LÃO ĐỒ  - Trần Bạch ! Con tôi ….…

HƯỚNG MÃ HỒI THÀNH (câu 5)
                Ơi đứa con trai đã tỉnh cơn say
Biết  tìm ra nẻo sáng quay về
Cha bàng hoàng, trong ngấn lệ tràn, nhưng cũng vui mừng
TRINH     - Cha hỡi cha ơi, dằn nén bi ai
Đang phút lâm nguy, phải tính sao đây
Đưa tráng sĩ ra đi cho được an toàn./.

LÃO ĐỒ  -  Cứu được người, nhưng như vậy cũng có nghĩa là tráng sĩ đã lộ diện, chúng sẽ truy lùng ráo riết. Tiến thoái lưỡng nan, thì phải quyết xông lên, chớ lui về, e người phải rơi vào tay giặc.
TRINH    - Cha ơi, cha liệu lẽ nào ?
LÃO ĐỒ     - Cha ..
BẠCH        - (từ dưới sông) Cha ơi ….
LIÊM      - (chạy tới kéo Bạch lên, Bạch đã bị thương) Bạch huynh ! Vậy là anh cũng thoát !
TRINH       - Cha ơi, anh Bạch còn sống !
BẠCH        - Anh đã thoát, nhưng lưng mang đường kiếm, chắc không còn sống được bao lâu. Cha ơi, giặc đuổi theo rất gấp, làm sao có thể vượt sông ?
LÃO ĐỒ     - Tráng sĩ, con lão đang bị thương, lại ướt khắp trong ngoài. Phiền tráng sĩ cho con lão mượn tạm chiếc áo choàng, cho nó được ấm lòng trong sương lạnh.
LIÊM          - Vãn bối rất sẵn sàng. (cởi áo choàng cho Bạch)
LÃO ĐỒ     - Trinh con, hãy đưa tráng sĩ ra chỗ dìm thuyền, con hãy thay cha đưa người vượt sông cho kịp.
TRINH       - Còn cha và anh ?
LÃO ĐỒ     - Cha và anh sẽ ở lại đánh lạc hướng thù.
TRINH       - Trời, vậy thì …. tính mạng cha và anh nguy mất ?
LIÊM          - Lão bá ? Trời ơi, chỉ để bảo vệ mạng sống cho Lê Liêm này, mà tất cả mọi người có thể chịu hy sinh sao ? Không, tôi không thể !
LÃO ĐỒ     - Tráng sĩ ơi sự nghiệp giang sơn toàn dân đang trông đợi. Người hãy lắng nghe tiếng hồn thiêng sông núi đang vẫy gọi ta xông tới diệt quân ….
VỌNG CỔ
             1… thù. Hãy gạt bỏ đi những nghĩ suy, những vướng bận tầm thường. Sống trên đời ai không một lần phải chết, sao lại không tìm một cái chết vinh quang ? Thời khắc này ta không được phép cân phân, mà phải hành động theo những gì ta cho là đúng. Hãy mạnh bước ra đi, và hãy mang về màu cờ chiến thắng …
SONG CƯỚC
LIÊM          - Lão bá …. ba lạy này, xin khấu tạ, người vị quốc hy sinh,
Đại cuộc nên hình, nhờ ơn của muôn dân
Những người bình dị, vô danh, nơi hốc núi xó rừng
Bên bến nước, bên ruộng đồng, mà lớn dậy thành hùng anh.
TRINH       - Đau lòng cất bước ra đi, xin cha hãy bảo trọng thân mình
Xa biệt thâm tình, bao giờ gặp lại cha ơi ?
LÃO ĐỒ     - Lên đường mau cho kịp, đừng bịn rịn thêm nhiều ….Đi đi
                   (nhạc vẫn đờn hết lớp 1)
BẠCH        - Em Trinh đã đi rồi, còn mình làm gì hở cha ?
LÃO ĐỒ     - Bạch con, con có sợ chết không ?
BẠCH        - Cha ơi, con đã chết nửa cuộc đời, nửa cuộc đời lầm lạc, để cha già phải hổ thẹn vì con. Xin cha hãy tha lỗi cho con.
LÃO ĐỒ     - Cha mừng vì con đã tìm ra lẽ sống của cuộc đời. Con đang khoác trên mình chiếc áo màu xanh, hãy nhận lại linh hồn một người con đất Việt. Hãy theo cha, ta còn một việc sau cuối phải làm. (Lão Đồ tiến tới giật sập ngôi nhà, chiếc bè hiện ra. Cha con lên bè, lão phóng hỏa đốt quán. Chiếc bè do lão Đồ chèo, và Trần Bạch, đứng ở mũi thuyền trong chiếc áo xanh)
Đ.ÍCH        - (hậu trường) Kìa chiếc áo xanh chập chùng trên sóng nước. Quân, xạ tiễn !
                   (loạt tên đầu tiên, lão Đồ buông chèo lao tới hứng trọn cho con. Trần Bạch ôm lấy xác cha thì loạt tên thứ hai vừa tới. Trần Bạch vẫn ôm chặt lão Đồ đứng thẳng trên đò)
BẠCH        - Cha ! Cha ơi khi con hiểu ra đâu là lẽ sống, (bắt đờn nhịp 12 ca tiếp câu 2) thì cũng là khi cha con ta phải ra đi rời bỏ chốn dương trần. Thương tội cho cha, chưa được vì con cười mãn nguyện một lần. Hồn con sẽ quyện mãi bên đôi hàng lau lách, tiếc rẻ một kiếp người vô dụng giữa nhân sinh. Còn máu xương xin hòa vào sông nước quê hương, vun bón cho xanh màu xanh đất mẹ. Cha hãy chờ con hồn thiêng nương nhẹ theo bóng mây ngàn bảng lảng một màu trăng./.
BẠCH        -Cha ơi, cha có vui không ? Con của cha đã sống chẳng ra gì, nhưng con sẽ chết như một anh hùng, phải không cha ?
LÃO ĐỒ     - Không ai sinh ra để làm anh hùng. Không ai có quyền bắt ta phải hy sinh để được tiếng anh hùng. Con đừng quên điều đó !
LÊ LIÊM    - (trong pholo) Và sông núi này trường tồn, là nhờ sự hy sinh vô điều kiện của những kẻ không phải anh hùng ! .
(Từ hậu cảnh, chiếc bè có Trinh và Lê Liêm trôi ra, lời chủ đề vang lên)
“Đất nước còn, không còn ta cũng được
Đất nước không, ta có – cũng bằng không”

Nhạc out

No comments:

Post a Comment