NÚI
YÊN TỬ
T.CẢNH -
Chim hót suối reo, đồi thông vi vút.. Thượng uyển cung hoàng làm sao bằng được
chốn sơn lâm. Dưới chân núi, xa xa kia là nhưng thôn trang bình yên, dân dã. Và
trong từng căn nhà mái lá, là những gia đình quây quần trong cảnh ấm…
NAM XUÂN
…
êm, có cha mẹ, ông bà, có những đứa trẻ con
Người
cha ấy dang tay, che chở cả gia đình yêu thương
Ngày
vui cày cuốc gieo trồng, đêm đêm sum họp bên đèn
Cùng
san sẻ những vui buồn,
Hạnh
phúc – đâu là điều gì khác hơn ?
Ta
thân là thiên tử, ngự ngai rồng
Quyền
trên cả muôn người, mà một tiếng khóc một nụ cười
Cũng
không được là của riêng ta.
Có
một người yêu mà ta không giữ được
Hạnh
phúc riêng mình cũng ràng buộc cái chung
Làm
vua chi đây cho mỉa mai thân phận
Sao
không lánh trần cho nhẹ nhõm thân tâm./.
Quốc sư -
A Di Đà Phật! Phần số bệ hạ còn phải
hưởng phước vinh hoa, còn phải chịu trách nhiệm về sự an nguy của dân tộc Đại
Việt. Bệ hạ chưa thể tự tiện tránh cõi đời được đâu! Giai đoạn này đất nước
đang cần tới bệ hạ, không ai có thể thay thế bệ hạ được. Xin bệ hạ hãy giữ gìn
long thể.
T.CẢNH -
Quốc sư ! Xin quốc sư hiểu cho, đệ tử đã chán chường công danh phú quí cũng như
duyên nợ lắm rồi! Hơn nữa, đệ tử tuổi còn thơ ấu, học hành non nớt, kiến thức hẹp
hòi, không thể nào chấp chưởng việc lớn. Ý đệ tử đã dứt khoát, xin quốc sư mở rộng
con đường giải thoát cho đệ tử! Đệ tử chỉ muốn sớm hôm vui vầy với kinh kệ mà
thôi.
QUỐC SƯ - Trong núi
vốn không có Phật, Phật ở ngay trong lòng. Lòng lặng mà hiểu, đó chính là chân
Phật. Nay nếu bệ hạ giác ngộ tâm đó thì lập tức thành Phật, không nhọc tìm kiếm
bên ngoài. Phàm làm bậc nhân quân thì phải lấy ý muốn của thiên hạ làm ý muốn của
mình, lấy tấm lòng của thiên hạ làm tấm lòng của mình.
HẬU TRƯỜNG - Hoàng thượng vạn vạn tuế !
Quốc Sư -
Thái sư đã đến. Bần đạo xin lui gót, để hoàng thượng đàm đạo cùng thái sư.
T.CẢNH -
Đa tạ quốc sư !
Trần Thủ Độ: (thở
gấp) Thần thật vô cùng sơ xuất vì không biết Hoàng thượng đi chơi núi để mà hộ giá. Xin Hoàng thượng
tha tội chết.
Trần Cảnh: (cười
nhạt) Cả kinh thành Thăng Long ai trông thấy ông cũng xiêu hồn, bạt vía, thế
mà ông lại sợ ta ư ?
Trần Thủ Độ: Thần là bề tôi, luôn tôn kính bệ hạ. Còn thần
sợ, là sợ một điều khác.
T.CẢNH Ông sợ gì ?
T.ĐỘ Nếu nhà Trần không khéo léo giữ lấy ngôi báu, nghìn kẻ
nhảy ra tranh giành, chém giết nhau, dân tình chết chóc khổ ải. Giặc Bắc nhân
lúc ấy tràn sang. Sông núi Đại Việt rơi vào tay ngoại bang. Trăm họ lầm than.
Thần sợ điều đó !
T.CẢNH -
Vì sợ như vậy mà khanh bắt ta phải
làm một việc vô luân là bỏ Chiêu Thánh rồi cướp người vợ đang mang thai ba
tháng của anh trai ta ư ? Liệu muôn ngàn đời sau ta có thể rửa được vết nhơ
này?
Trần Thủ Độ: Tâu
Hoàng thượng, thần trộm nghĩ, Thiên tử phải nghĩ khác với người thường nghĩ. Chiêu
Hoàng và Thuận Thiên là hai chị em ruột thì có khác gì nhau đâu. Chiêu Hoàng
nhường ngôi Hoàng hậu cho chị mình. Hoài vương nhường vợ cho em mình để ngôi rồng
có người họ Trần kế vị, dòng họ Trần mãi mãi vững bền thì chẳng qua cũng chỉ là
chuyện "Lọt lưới vào đăng". Nhà Lý không con trai nối dõi mà mất
ngôi, gương tày liếp còn trơ trơ đó. Bệ hạ nên coi đây là ý của Trời chứ không
phải chuyện loạn luân.
Trần Cảnh: Ý
của Trời ?! (chỉ mặt Thủ Độ) Trời nào
? Hay chỉ có ông ? Này, ông trời ! Ông xui ta cướp vợ Hoài…
KIM TIỀN BẢN
.. vương mà không sợ người ta dấy binh làm loạn ?
Trần Thủ Độ: Tâu, kẻ nào chống lại Vua, sẽ nhận hậu quả thảm thương.
Trần Cảnh: Ông muốn biến ta, thành kẻ giết chồng đoạt vợ
Bất nghĩa, bất nhân như phường trộm cướp vô luân !
T.ĐỘ Bất
nghĩa với một người mà an định cả giang sơn
Tránh cho nước nhà
khỏi thảm họa đao binh
Sông máu núi xương,
tương tàn nồi da nấu thịt
Bê hạ lựa chọn gì
đây ? Giữa hai nẻo thiệt – hơn ?./.
T.ĐỘ -
Ta chỉ biết rằng, ta không thể lựa chọn làm điều bất nghĩa.
T.ĐỘ - Bất nghĩa ư ? Theo thần, điều bất nghĩa nhất là
không lo cho giang sơn vững bền, không làm cho thiên hạ thái bình, thịnh trị. Ðế quốc Mông cổ đã thôn tính nhà Kim và chuẩn bị tấn
công Nam Tống, nguy cơ thôn tính Ðại Việt chỉ còn là câu hỏi nay mai. Việc
chính thống hoá sự lên ngôi của nhà Trần “nhằm ổn định nhân tâm”. Đoàn kết người
dân lại thành một khối vững chắc thì mới mong chống giặc. Để làm được điều đó,
dù phải hy sinh chút hạnh phúc riêng mình, bệ hạ sẽ chối từ ư ?
T.CẢNH - Lúc nào
ông cũng gắn cuộc đời riêng của ta với giang sơn xã tắc. Hãy để ta được làm
một người tự tại, tự lập được chứ ?
Trần Thủ Độ: Tâu thánh thượng, rất tiếc, thần phải
nói với người rằng, cuộc đời của người
đã thuộc về nước Đại Việt này rồi.
Trần Cảnh: Còn ta thì nói với khanh rằng, ta là
ta, là Trần Cảnh, ta có quyền định đoạt cuộc đời ta. Ông muốn làm Lã Bất Vi hay
làm Tào Tháo, mặc ông. (bỏ đi)(nhạc mạnh
rồi chuyển buồn)
T.ĐỘ - Ta là Lã Bất Vi, là Tào
Tháo ư ? Ha ha ha. Bệ hạ ơi, thần ước mình được một phần của hai con người thao
lược ấy. Thủ Độ
ơi là Thủ Độ! Dù ngươi ngang trời dọc đất thì chữ trung quân vẫn đè nặng trên đầu.
Dù người hết lòng với triều đình này thì cũng chỉ là một con ngựa kéo cỗ xe
giang sơn, không hơn không kém. Kế hay, mưu giỏi của ngươi không khéo chuốc tội
vào thân và còn làm bia cho hậu thế nguyền rủa. Sao không lui về mà vui với ngõ
liễu, vườn hoa ?
QUỐC SƯ -
Thái sư, người đã thối chí rồi sao ? Ta tiếc cho công lao của thái sư đã phù rập
triều đình bấy nay không khéo sẽ uổng phí bởi chính sự chùn bước này.
T.ĐỘ Ta
còn biết làm gì đây ? Khi thiên tử không bước được qua tình riêng, xem nhẹ nước
non chỉ vì một người phụ nữ ?
QUỐC SƯ -
Vì thế mà bệ hạ còn cần đến sự dốc lòng dốc sức của thái sư.
T.ĐỘ -
Bệ hạ không hiểu được lòng ta !
QUỐC SƯ -
Có xả thân mới thành nhân, bậc thức giả luôn nghĩ tới những điều thiên hạ chưa
nghĩ tới, phải làm những việc vạn ức người không dám làm, nên khó tìm thấy sự
thấu hiểu. Thái sư còn nhớ không ? Triều Đinh có thái hậu Dương Vân Nga, trao
áo long bào cho quan Thập Đạo. Ngày ấy, chắc thái hậu cũng ở trong tình cảnh
như thái sư bây giờ.
THỦ ĐỘ -
(mơ màng) An nguy sông núi chỉ trong
chớp mắt, giặc Tống lăm le rình rập cõi biên thùy, triều đình rối ren vì tang
trắng, vì phe cánh, sẵn sàng đem đất nước xẻ bảy chia năm. Nên dù bọn hủ nho ùa
lên phản đối bà vẫn quyết tâm chọn kẻ tài ba mà trao mảnh long ….
VỌNG CỔ
1… bào. Dù
phải mang tiếng bội vong, bất nghĩa với Đinh
triều. Người ta lên án bà quẳng cơ nghiệp cho người ngoại tộc, rồi thất tiết,
rồi lăng loàn khi làm hoàng hậu hai vua. Giữa tiếng đời thương ghét, khen chê,
bà vẫn chọn con đường phúc cho dân cho nước. Ôi chí anh hùng của kẻ quần thoa,
khiến đấng trượng phu ngàn sau kính nể ….
QUỐC SƯ -
Việc Dương thái hậu làm, trước chưa hề có, sau này chắc cũng sẽ không. Thái sư
ngưỡng vọng bà, vậy mà trước việc nên làm thì lại nản lòng. Một người ngang trời
dọc đất như thái
sư, xem ra, chí vẫn không sánh kịp.
T.ĐỘ 2.
Ta là anh vạn chài của miền biển cả, từ thuở bé thơ đã biết đối đầu cùng những
con sóng dữ giữa muôn trùng. Đại
dương mênh mông đã nấu nung khát vọng vẫy
vùng. Cái khắt nghiệt của thiên nhiên tôi luyện cho ta lòng can đảm, sự quyết
đoán bạo tàn trong những khoảnh khắc nguy nan. Giữa những cơn bão biển cuồng
điên, không có phút giây dành cho tình cảm. Ta không đọc kinh thư, không tường
giáo lý, chỉ biết chống chèo với thuyền trận, thanh gươm ….
QUỐC SƯ -
Thời thế nào, anh hùng nấy ! Không phải tất cả anh hùng trong thiên hạ đều xuất
thân từ cửa Khổng, sân Trình. Mong Thái sư với thuyền trận, thanh gươm, tiếp tục
chống chèo đưa con thuyền đất nước đến bờ thịnh trị.
T.ĐỘ -
Thì ta trước sau vẫn là con chó giữ nhà của dòng họ Trần thôi. Đa tạ quốc sư,
ta đi gặp hoàng thượng.
(Một góc khác)
T.ĐỘ -
Vì giang sơn nhà Trần, vì trăm họ trông ngóng... thần dẫu chết cũng không bỏ nước
cờ đã lường tính.
Xin Hoàng thượng
hồi triều. Kinh thành không thể vắng vua.
T.CẢNH Ta
ngẫm thấy mình tài hèn, phận mỏng, không thể gánh vác được công việc trọng yếu của giang sơn, vì vậy, các người hãy về
kinh, tìm một người khác thay ta cai trị đất nước, khôi phục giang sơn. Ta muốn
được yên thân nơi rừng xanh, núi đỏ này.
Trần Thủ Độ: Tâu Hoàng thượng, dù họ Trần ta không thiếu người lỗi lạc tài
ba nhưng chỉ riêng Người mới có chân mệnh thiên tử. Như thần nghĩ, bệ hạ tính kế tự tu
đã vậy, nhưng còn quốc gia xã tắc thì sao ? Nếu chỉ để lại lời nói suông cho đời
sau, sao bằng đem thân mình làm gương trước cho thiên hạ ?
T.CẢNH -
Ý ta đã quyết, các người hãy về đi.
T.ĐỘ -
Vua ở đâu triều đình ở đấy ! Tổng quản Thái giám đâu mau lo
dựng cung điện trước chùa này. Ta về kinh thành mang quốc ấn cùng bài vị tổ
tiên lên đây ngay.
T.CẢNH -
Thái sư ? Ông thách thức ta ư ?
T.ĐỘ -
Thần không dám. Thần chỉ muốn chuyển lời của một người. Người ấy cho rằng, bệ hạ
đã hành xử không đáng mặt !
T.CẢNH -
To gan ! Ai dám bảo ta như thế ?
T.ĐỘ -
Tâu, công chúa Chiêu Thánh !
T.CẢNH -
Sao ? Là công chúa à ?
T.ĐỘ -
Tâu vâng. Và đây là thư công chúa gửi cho bệ hạ.
C.HOÀNG -
Bệ hạ, thiên tử không nói hai lời. Chiếu chỉ chính tay bệ hạ đã phê. Thần thiếp
dập đầu xin bệ hạ ….
TRĂNG THU DẠ KHÚC
Hãy
quên bao kỉ .. niệm những ngày bên nhau đắm say
Định
số an bày, ngắn ngủi duyên hài
Đành thôi kiếp khác sẽ tái lai
Đành thôi kiếp khác sẽ tái lai
Thiếp
xin bệ hạ hãy vì an nguy của núi sông.
Dù
là Thuận Thiên, hay Lý Chiêu Hoàng
Cũng
đâu khác biệt, chỉ là hoa rơi giữa bão giông…
6.
… cũng chỉ là con cờ trên bàn thế cuộc, để kẻ hùng anh thỏa sức khoe tài.
Bệ
hạ còn trọng trách nặng đôi vai
Xin
chớ bận lòng chút thường tình nhi nữ
Hãy
giúp Chiêu Thánh được làm tròn phận sự
Đừng
để bia truyền tội làm mất một minh quân./.
T.CẢNH -
Chiêu Thánh ơi, lúc nào nàng cũng nhận về mình những thiệt thòi. Thái sư, ta đồng
ý hồi triều. Nhưng…. Ta quyết không lập Thuận Thiên làm hoàng hậu.
Trần Thủ Độ: Tâu Hoàng thượng, điều ấy không được, giang sơn nhà Trần muốn bền vững dài lâu thì sớm phải trông thấy
người kế vị. Nếu bệ hạ không lập Thuận Thiên, cũng phải lập một người khác. Nếu
hoàng hậu là một người khác, tính mệnh công chúa sẽ ra sao, thần đây không bảo
đảm.
T.CẢNH -
Trời ơi ! Hỡi trời cao đất dày, sao cứ phải đẩy ta vào con đường bất nghĩa
?....
No comments:
Post a Comment