5/18/13

CƠN HỒNG THỦY - PHẦN CUỐI



                      (Người đàn ông ra, anh thanh niên bước vào)
T. NIÊN     - Ông ta đành lòng bỏ cô lại đây một mình sao ? Đúng là ông ta không yêu cô thật.
CÔ GÁI    - Chuyện đó không liên quan gì tới anh. Bây giờ tôi đã ở đây một mình rồi, anh muốn làm gì cũng được, nhưng trước hết, anh hãy nói chuyện với tôi đã, được không ?
T. NIÊN        - Hahaha, cô định dùng ba tấc lưỡi để chiêu dụ tôi à ? Cô kiên cường lắm. Nhưng tôi không dễ mắc lừa đâu. Tôi muốn được yêu ngay bây giờ. Tôi muốn cô chìu chuộng tôi theo đúng cái cách mà cô đã chìu chuộng ba tôi. Tôi muốn biết, vì cái gì mà ba tôi lại có thể coi thường danh dự và phẩm giá của mình như vậy.  
 CÔ GÁI       - Tại anh. Tất cả là tại anh.
T. NIÊN        - (sững người, cô gái đẩy anh ta ra) Cô nói gì ?
CÔ GÁI    - Tôi nghĩ rằng ba anh bị hụt hẫng về tình cảm. Ông thiếu một mái ấm gia đình đúng nghĩa để làm chỗ neo đậu tâm hồn, sau những giờ phút căng thẳng, nặng nề vì công việc. Đó cũng là bi kịch của hầu hết những gia đình hiện đại, họ cô đơn ngay trong tổ ấm của mình.
T. NIÊN    - Nhưng tại sao ? Tại sao chứ ? Nhà cao cửa rộng, chức trọng quyền cao, ba tôi còn thiếu thứ gì nữa chứ ? Cô đơn ư ? Còn má tôi ? Còn tôi chi ?
CÔ GÁI   - Má anh ư ? Một người vợ quanh năm đau ốm, và rồi, qua đời khi chưa đầy 50 tuổi. Còn anh ư ? Một đứa con mà tôi chưa bao giờ nghe ông ta nhắc đến, thì gia đình ấy có thể là một tổ ấm….
ĐẢO NGŨ CUNG
….hay không ? Và làm sao, là bến đỗ yên bình
  Để cho người đàn ông, quay về những lúc chồn chân ?
Và tất lẽ nhiên, họ phải tìm cách để khuây sầu,
Nếu không là bia rượu, bạc bài, thì cũng là ma túy mại dâm
Càng chức trọng quyền cao, càng thấy cô đơn, lạc lõng giữa đời
Càng có thật nhiều tiền, càng dễ dàng sa ngã
Người ta trách đời nhiều cạm bẫy, mà quên nhìn lại bản thân
Nếu giữ vững giềng mối yêu thương, thì con người đâu dễ sa chân./.
T. NIÊN        - Cô nói đúng. Chúng tôi đã sống bên nhau như những người xa lạ. Từ ngày má tôi bị nạn, gia đình tôi bỗng dưng đổi khác. Ba tôi cũng đổi khác. Còn tôi, tôi rất căng thẳng mỗi khi ở nhà, phải đối diện với những cơn đau và những lời ca cẩm của má. Và rồi, tôi cũng tìm cách lánh …
PHỤNG HOÀNG
                      …. đi xa, dù tôi vẫn hết lòng thương má
                      Muốn ở gần bên cận kề chăm sóc
                      Để má cảm thấy ấm lòng, không đơn độc tủi thân
                      Nhưng không hiểu tại sao, tôi cứ giả vô tâm, tàn nhẫn với đấng sinh thành
                      Những lúc ở gần tôi nặng nề, gắt gỏng
                      Để khi xa rồi, lại hối hận ăn năn
CÔ GÁI        - Khi biến cố xảy ra, làm ảnh hưởng đến cả gia đình
                      Thì mỗi thành viên phải nhận trách nhiệm về mình
                      Nếu tình yêu thương đủ làm chất keo bền chặt
                      Sẽ vững tay chèo vượt qua sóng cả gió to
                      Có lẽ anh và ba quá đau lòng cho mẹ
                      Nhưng tình yêu thương lại chưa thật đủ đầy
                      Nên không thể vượt qua thử thách khó khăn này...
T. NIÊN        - Tôi như một chiếc lá non tự rứt mình ra khỏi cành xanh để lao thân vào giông tố. Vì giận vì đau vì tủi buồn nhân thế tôi đã lầm sai đánh mất cả linh …
VỌNG CỔ
                      1… hồn. Khi bừng tỉnh ra thì bóng tối dập dồn. Giữa chốn lao tù tôi ăn năn sám hối, nhưng làm sao có cơ hội để hoàn lương ? Tôi khát thèm được rũ sạch phong sương, khát thèm tìm lại tâm hồn xưa trong trắng. Khi quyết tâm trốn khỏi chốn lao tù, tôi đã thề - đó là lần sai cuối.
CÔ GÁI        - Bắt đầu làm lại cuộc đời, bằng một hành động sai trái, anh nghĩ mình sẽ không giẫm chân vào con đường cũ…
T. NIÊN        - Tôi còn biết phải làm sao ? Nếu đợi đến khi hết hạn tù, biết tôi có còn cơ hội hay không ? Tôi phải tìm lại chính con người mình, nếu không, tôi sẽ chết không nhắm mắt. Và.. tôi còn mặt mũi nào gặp lại má tôi nữa.
                      2. Cơn hồng thủy đã giúp tôi xóa đi dấu vết của những tháng năm lầm lỗi, tội tình. Nhưng nó cũng vô tâm cướp mất một thâm tình. Giờ đây tôi mới thực sự một mình đơn độc, có muốn giận hờn, oán trách cũng chẳng còn ai. Nhưng tôi phải sống và phải hướng đến tương lai, bằng cả khối óc, trái tim của một con người mới. Một con người mà tôi đã khổ công tìm lại, và đã trả giá bằng bao nỗi thương đau....
CÔ GÁI        - Anh thực sự muốn làm người tốt ? Nhưng nếu bây giờ, số phận lại đưa anh vào một nỗi bất hạnh khác, anh sẽ làm gì ?
T. NIÊN        - Dù có chết, tôi vẫn sẽ chọn làm người tốt.
Cô gái           - Vậy thì ... tại sao anh lại cố tình đóng vai kẻ ác khi gặp chúng tôi ?
T. NIÊN        - Khi trôi dạt vào đây, tình cờ nghe được câu chuyện của hai người. Ông bác sĩ tin rằng, sau cơn hồng thủy, ông ta có thể xây dựng lại thế giới này tốt đẹp hơn. Và tôi muốn chứng minh rằng, không dễ dàng như ông ta nghĩ, nên tôi đã diễn thử một vai tuồng..
CÔ GÁI        - Diễn tuồng ? Vậy là... anh đã lừa gạt chúng tôi ngay từ đầu ?
T. NIÊN        - Ngay từ đầu ? Ý cô là ..
CÔ GÁI        - Anh... anh không hề đói… đến mức sắp chết ?
T. NIÊN        - Ờ chuyện đó thì ... (định nói láo, nhưng rồi quyết định không nói)
CÔ GÁI        - Thì sao ? Anh giả vờ sắp chết ?
T. NIÊN        - Tôi… tôi xin lỗi.
CÔ GÁI        - Anh …(tát thanh niên) Đồ vô liêm sỉ !
T. NIÊN        - Trời, sao cô mạnh tay quá vậy ? Tôi xin lỗi thật lòng mà. Cô à... cô đừng giận tôi. Tôi cảm kích…
XANG XỪ LÍU
                      …vô cùng, trước nghĩa cử cao đẹp của cô.
                      Ấm áp tình người giữa lúc cùng nguy, tôi sẽ khắc ghi cho đến trọn đời
CÔ GÁI        - Anh nỡ lòng nào giở trò lợi dụng, trong khi tôi thật lòng thật dạ
                      Vì cứu người tôi phải chịu hy sinh, có ngờ đâu chỉ là một trò đùa.
T. NIÊN        - Dòng sữa ngọt lành, như từ tháng năm thơ ấu
                      Thức dậy tâm tình từ lâu tôi khao khát
                      Dòng sữa cho tôi một lần trở về thiện mỹ
                      Cô như là người mẹ thứ hai, tôi nguyện yêu kính suốt đời tôi./.
CÔ GÁI        - Anh nói tôi là ..
T. NIÊN        - Cô rất giống mẹ tôi, hồi bà còn trẻ và còn khoẻ mạnh. (nhạc) Hồi đó, mỗi khi đi chơi về, tôi hay nằm lăn ra sàn nhà, chờ má tôi đến, đỡ tôi dậy và ôm tôi vào lòng…Và tôi sẽ nằm trong lòng mà tôi mà ngủ một giấc thật đã đời…
                      (người đàn ông bước vào, hiểu lầm)
ĐÀN ÔNG    - Vậy là .. cô ấy đã chọn anh. Tôi chỉ xin anh một điều:  từ bây giờ anh hãy làm một người lương thiện. Hãy là điểm tựa vững chắc suốt cuộc đời cho cô ấy.  Được không ?
T.NIÊN         - Anh tin tôi làm được điều đó ? Một tên tội phạm, có thể trở thành một người lương thiện ?
ĐÀN ÔNG    - Nếu anh biết yêu, thì mọi thứ đều có thể.
T. NIÊN        - Tình yêu ? Là thứ luôn làm cho con người đau khổ, làm cho thế giới ngập tràn tội lỗi. Tôi nghĩ, một thế giới mới không có tình yêu, sẽ tốt hơn.
ĐÀN ÔNG    - Không, tình yêu không bao giờ là nguyên nhân gây nên tội lỗi. Chỉ có con người, với những ham muốn ích kỷ của mình đã làm vấy bẩn tình yêu. Giống như anh, anh không yêu cô ấy, nhưng anh lại muốn chiếm đoạt cô ấy, hành động đó, sẽ là nguyên nhân tạo nên bi kịch.
T. NIÊN        - Vậy còn anh ? Yêu mà không dám thừa nhận, hành động đó, có tạo ra bi kịch hay không ?
ĐÀN ÔNG    - Tôi…
T.NIÊN         - Thế giới này không thể khác hơn, nếu con người cứ không dám sống thật với chính mình. Họ vì trăm thứ ràng buộc nào đó mà cứ dần đánh mất mình. Ăn gì, chơi gì, học gì, yêu gì…? Có điều gì mà con người không phải lệ thuộc không ?
ĐÀN ÔNG    - (nổi giận) Rốt cuộc anh là ai vậy ? Anh có quyền gì mà chất vấn tôi, kết tội tôi hết lần này đến lần khác ? Anh đã có những gì anh muốn, anh tha cho tôi đi, đừng làm phiền tôi nữa.
T. NIÊN        - Vì anh muốn thay đổi thế giới mà ? Vì anh đã quá bức bối với cuộc sống của anh mà ? Anh muốn trở thành người lương thiện, muốn tạo dựng một thế giới lương thiện. Vậy thì anh đang có cơ hội đó, anh sẽ làm gì ? Làm gì ? (lắc đầu) Sẽ không thể làm gì được hết, nếu anh vẫn là anh của ngày hôm qua. Hãy gội rửa chính mình đi.
                      (bỏ đi)
ĐÀN ÔNG    - (la với theo) Anh đứng lại đó. Anh có quyền gì mà mắng chủi, nhiếc móc tôi ? Anh là ai ? Anh chỉ là một tên tội phạm. Còn tôi nè.… Ờ .. mà … tôi là ai vậy ? Tôi là ai ? (cười chua chát)
CÔ GÁI        - Ông à, ông có sao không ?
ĐÀN ÔNG    - Tôi là ai vậy ? Cô nói cho tôi biết đi ?
CÔ GÁI        - Thì.. ông là bác sĩ.
ĐÀN ÔNG    - Không. Tôi không phải là bác sĩ. Tôi chưa từng ước mơ trở thành bác sĩ..
ĐUÔI LÝ CHIỀU CHIỀU (vô tự do)
                      Tôi ước mơ trở thành, nhạc sĩ chơi đàn tài hoa
                      Đêm từng đêm buông tiếng tơ dâng đời…
                      Nhưng mơ ước của một thời ngây thơ đã vội vàng bay mất, khi ba mẹ tôi ngày đêm mong mỏi có một đứa con thành đạt hơn…
VỌNG CỔ
                      5… người. Cắp sách đến trường, tôi đã làm quen với những điểm mười. Rồi từ giã tuổi thơ khi mới lên 10 tuổi, làm bạn miệt mài với sách vở quanh năm. Không dừng lại ở tấm bằng tốt nghiệp cử nhân, tôi phải trở thành một giáo sư bác sĩ. Ngày ba mẹ tôi cười vui, mãn nguyện, cũng là ngày tôi mất đi hạnh phúc đời mình.
CHIÊU QUÂN
                 Tôi chưa bao giờ, được tự mình lựa chọn
                 Dù chỉ một lần, tự mình quyết định, những điều hệ trọng
                 Mà phải sống theo sự sắp đặt, an bày.
CÔ GÁI   - Anh cũng vì hai chữ hiếu thân, vì niềm vui của cha mẹ
                 Mà hy sinh lẽ sống đời mình..
              6. Khi nhận ra mình không hề hạnh phúc với cuộc hôn nhân mà cha mẹ sắp đặt cho tôi. Nửa muốn vẫy vùng, nửa muốn buông xuôi, tôi tự hỏi mình: đâu mới là điều đúng ? Hỡi ơi chỉ hai nẻo sai và đúng, mà nhân sinh luôn lạc lối, sai đường.
                  Sau cơn bão dữ kinh hoàng, tôi tỉnh giấc
                  Cảm thấy mình như vừa được tái sinh
                  Tôi muốn được làm lại từ đầu
Bằng con người thật từ lâu chôn vùi./.
CÔ GÁI        - Ông đừng từ bỏ khát vọng tái lập thế giới của mình,  hãy làm những gì ông muốn làm, và làm ngay khi còn có thể.
ĐÀN ÔNG    - Lại một lần nữa anh ta nói đúng. Nếu con người không dám sống thật với chính mình, thì sẽ không thể làm được điều gì tốt đẹp cả. Tôi … mình sẽ mãi mãi bên nhau, sẻ chia bầu bạn, cùng nhau xây dựng lại một thế giới tốt đẹp hơn, nghe em ?
CÔ GÁI        - Ông .. ông đang tỏ tình với tôi à ?
ĐÀN ÔNG    - Tôi đã lấy hết can đảm để bày tỏ lòng mình, nếu cô chối từ thì…
CÔ GÁI        - Tôi chối từ. Vì… tôi sợ mình không còn gì tốt đẹp để gởi trao…
ĐÀN ÔNG    - Hãy quên hết những gì đã qua. Chúng ta đang làm lại từ đầu mà ?(thì thầm) Nếu cô muốn, thì từ đây về sau, bờ vai này luôn sẵn sàng để cô tựa đầu khi mỏi mệt.
CÔ GÁI        - Ý anh là, chúng ta sẽ phải lấy nhau, để tái lập lại loài người ? (cười nhiều hơn) Lấy anh ư ? Tôi còn chưa biết tên anh, chưa biết anh là ai mà ?
ĐÀN ÔNG    - Khi cô đã hiểu con người tôi, tin tôi, thì những thứ đó đâu còn cần thiết nữa ?
CÔ GÁI        - Tôi đã tin anh ư ? Bao giờ ?
ĐÀN ÔNG    - Cuộc sống hàng ngày phức tạp, nên con người phải học cách nghi ngờ nhau. Chứ tôi nghĩ, tin tưởng thì dễ chịu hơn nghi ngờ rất nhiều. Nhất là trong những hoàn cảnh như thế này, con người không thể nghi ngờ nhau được.
CÔ GÁI        - Anh lại nói đúng rồi. Không hiểu tại sao, nhưng tôi biết mình tin anh ngay từ cái nhìn đầu tiên…(nhạc)
Em mơ gì hỡi em?
Mơ một cơn hồng thủy
Xóa mất quả địa cầu
Không còn những con mắt cú vọ thau láu
Những đạo đức lỗi thời gây mầm mống khổ đau
Chỉ còn anh và em
Trêc cõi thinh không
Thênh thang yêu thương
Mênh mang hạnh phúc
Chỉ còn em và anh
Trở về nguyên thủy loài người
Bám chặt và tan vào nhau
Tan vào nhau, vào nhau ... mất hút
.
CÔ GÁI        - Anh có nhìn thấy gì không ? Hoa nở trắng hòn đảo nhỏ. Thật là một cảnh tượng diệu kỳ..
ĐÀN ÔNG    - Tình yêu luôn làm cho thế giới trở nên tươi đẹp mà em.
T. NIÊN        - (vào) Lãng mạn quá ! Tỉnh lại dùm đi ! Không phải hoa mà là sóng bạc đầu đó. Nước biển đã dâng lên đến đây rồi.
ĐÀN ÔNG    - Nước biển ?
T. NIÊN        - Phải thoát khỏi nơi này, trước khi nước biển nhấn chìm hòn đảo.
CÔ GÁI        - Chúng ta lên bè đi.
                      (cả 3 leo lên bè, thì bè tròng trành, muốn chìm)
T. NIÊN        - Bè chỉ chở được 2 người thôi. Phải có một người ở lại. Tôi sẽ ở lại.
ĐÀN ÔNG    - Không, các bạn còn trẻ, hãy ra đi và tạo dựng một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Tôi sẽ ở lại.
CÔ GÁI        - Không, nếu có chết, thì cả ba cùng chết. (ba người nhảy trở lại bờ)
ĐÀN ÔNG    - Làm sao bây giờ đây ? Nước dâng lên nhanh quá. Phải có một người ở lại. Em phải đi. Hãy cùng anh ta đi tìm sự sống. Sẽ thật là vô nghĩa nếu chúng ta cùng chết ở đây.
CÔ GÁI        - Không ! Ra đi mà không có anh, đó mới là vô nghĩa. (nhảy theo)
ĐÀN ÔNG    - Kìa em ! Cuộc sống còn rất nhiều điều tươi đẹp mà chúng ta muốn hướng tới. Hãy sống ! Hãy lạc quan mà sống. Dù anh không còn có trên cuộc đời này nữa . . . thì em hãy sống thay anh.
T. NIÊN        - Nếu còn có ông, thì cô ấy sẽ không bao giờ chịu ra đi. (đánh người đàn ông gục xuống) cô gái nhào đến, anh thanh niên lôi cô gái ra, cô gái rút con dao từ thắt lưng anh thanh niên đâm mạnh vào anh)
T. NIÊN        - A… (ráng cười) Trời, sao cô cứ mạnh tay với tôi hoài vậy. Lần này thì… cô mạnh tay thật rồi.
CÔ GÁI        - Tôi lại lầm anh nữa rồi. Phải mà, làm sao có thể là người tốt, khi tay anh trót nhúng chàm. Làm sao có thể là người tốt khi đứng giữa hai nẻo đường sinh tử. Tôi lầm anh rồi. Tôi thà chết, còn hơn đi với anh. 
T. NIÊN        - Không, cô không cần phải đi với tôi. Ông bác sĩ chỉ ngất xỉu thôi, cô đưa ông ta lên bè đi, nước lên cao thêm rồi.
CÔ GÁI        - Thì ra là…Tại sao ? Tại sao anh lại làm như vậy ?
T. NIÊN        - Tôi đã hứa với cô sẽ trở thành người tốt mà. Cô giáo, tôi xin chân...
NAM AI MÁI (1-8 tắt qua câu 15)
.... thành, chuộc lại, hết tất cả lỗi lầm
Mà ba tôi đã đoạn đành, gây thảm cảnh cho đời cô.
Kể từ ngày hôm nay, mọi ân oán, trả vay,
Đều nên chấm dứt nơi này, để xây dựng ngày mai.
CÔ GÁI        - Anh thật là tàn nhẫn, khi nhận cái chết về mình
Biến chúng tôi thành kẻ đê hèn, sống nhờ sự hy sinh.
T. NIÊN        - Bao nhiêu điều hờn giận, tôi xin nhận hết một lần
                      Để nơi chốn vĩnh hằng, tôi sẽ nhớ mãi về cô
                      Thôi phân lìa, không hẹn gặp, cầu mong cô hạnh phúc trọn đời...

CÔ GÁI        - Anh ác lắm, anh biết không ? Làm sao chúng tôi có thể tiếp tục cuộc sống, khi mà..
T. NIÊN        - Đừng lo cho tôi. Tôi sắp được đoàn tụ cùng gia đình mình. Ở bên kia bầu trời, chắc gia đình tôi sẽ hạnh phúc hơn.
CÔ GÁI        - Không, tôi không thể. Cái sống không thể nào tồn tại trên cái chết.
T. NIÊN        - Cuộc sống là như vậy, có điều gì mà không có cái giá của nó chứ ? Chính vì vậy, mà con người phải sống tốt hơn, sống sao cho xứng đáng với những gì mình đang có. Đừng để sự hy sinh của người khác trở thành vô nghĩa. Cô hiểu không ?

T. NIÊN        - (còn lại một mình) Mẹ ơi, con sắp về với mẹ. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời, con đã chọn làm điều đúng. Con làm điều đó, với một niềm tin, ít nhất thì trên thế gian này, cũng còn hai người tốt. Một người đàn ông và một người đàn bà. Một người là bác sĩ cứu chữa cho con người, đem đến cho con người một cuộc sống an lành hạnh phúc. Còn một người là cô giáo, sẽ dạy con người những điều hay lẽ phải, để họ đối xử với nhau tốt hơn. Hai người sẽ kết hợp với nhau, họ sẽ sinh con đẻ cái, làm lại loài người. Chính mắt con đã thấy họ yêu nhau. Chính tai con đã nghe họ nói : “Chúng ta sẽ làm lại mặt đất này đầy tình yêu thương và hạnh phúc”. Điều quan trọng nhất, họ đã hiểu: để làm một người tốt, thì phải sống như thế nào. Con tin rằng, sự hy sinh của con không phải là vô nghĩa. Mẹ ơi, giữa hai nẻo tử…
TỨ ĐẠI OÁN
… sinh, dẫu khó khăn, nhưng con đã chọn lựa một đường
Làm người thiện lương, dù chỉ trong khoảnh khắc cuối cùng
Nghe nhẹ lòng, dù bốn bề là bão tố cuồng phong
Mưa ơi hãy gội rửa ta cùng.
Tìm trong bụi bùn, hình hài ban sơ
Để ta về bên bóng mẹ mà ngủ giấc miên trường…

                      (Nước từ từ dâng lên, nhấn chìm người thanh niên. Từ hậu cảnh, một chiếc bè trôi xa. Âm nhạc, đèn xuống tối.
                     
(Trở lại cảnh đầu tiên, người đàn ông bừng mắt dậy, ngơ ngác nhìn quanh. Những con người xung quanh vẫn đang tất bật với cuộc sống của mình. Ông bước như thôi miên vào cuộc sống ấy, và đụng phải cô gái đang đẩy xe nôi đi tới. Trong phút ngỡ ngàng, ông lắp bắp:
- Ồ, xin… lỗi cô. Tôi… kìa, em bé xinh quá !
CÔ GÁI        - Chúng ta… có quen nhau không nhỉ ? (cười) Ông biết không, đêm qua tôi nằm mơ, gặp một người đàn ông, ông ấy bảo rằng: hãy cùng ông ấy xây dựng lại thế giới sau ngày tận thế. Ông thấy có buồn cười không ?
ĐÀN ÔNG    - Rồi cô đã trả lời thế nào ?
CÔ GÁI        - Tôi bảo rằng, nếu muốn cuộc sống tốt đẹp hơn, thì con người hãy tự thay đổi mình – ngay từ bây giờ. Đừng đợi đến ngày tận thế ! Ông thấy… có đúng không ?
ĐÀN ÔNG    - Tôi…
T. NIÊN        - (rượt một người ăn cắp chạy ngang qua sk) Đứng lại ! (Hai người nhìn theo)
CÔ GÁI        - Ông thấy đó, cuộc sống này đâu chỉ có những điều tệ hại, phải không ông ? Thôi, chào ông. Chúc ông một ngày tốt lành !
                      (âm nhạc lên nhè nhẹ, cô gái nghiêng đầu chào người đàn ông rồi đẩy xe đi, người đàn ông nhìn theo tư lự. Điện thoại reo, ông nhìn số máy gọi đến một lúc, rồi quyết định nghe  máy, nói trong nền nhạc):
- Thưa viện trưởng, rất tiếc, nhưng tôi xin nói thẳng rằng: tôi từ chối sự sắp đặt của ông. (cười) Có gì đâu mà khó hiểu thưa ông, tôi nghĩ, từ bây giờ, tôi phải sống đúng cuộc đời của tôi. Chào ông ! (nhạc vút lên, người đàn ông dập máy, thanh thản mỉm cười. Xung quanh ông, cuộc sống vẫn đang hối hả…)

1 comment:

Unknown said...

Những ngày đầu của tháng 11 này, không biết từ nguồn tin nào, khán giả thành phố Biên Hòa (Đồng Nai) đã rỉ tai nhau “vở này nghe bảo xem hay lắm…”. Mới 19 giờ, trước giờ đơn vị Sân khấu cải lương Sen Việt (Trường Đại học Sân khấu Điện ảnh TPHCM) biểu diễn vở cải lương Cơn hồng thủy tới 30 phút mà phía trong hội trường Trung tâm Sự kiện và tổ chức hội nghị tỉnh Đồng Nai đã không còn một chỗ trống…

Lấy bối cảnh câu chuyện về trận đại hồng thủy từ Kinh thánh, NSƯT Nguyễn Văn Phúc đã viết nên những thông điệp nóng bỏng về cuộc sống hôm nay… Cùng với ngôn ngữ chuyển thể của Võ Tử Uyên, thạc sĩ Lê Nguyên Đạt, Trưởng khoa Kịch hát dân tộc Trường Đại học Sân khấu Điện ảnh TPHCM, đã chứng tỏ là một trong những thầy “phù thủy” có phép biến hóa sinh động và đáng ghi nhớ nhất hội diễn này.
Từ năm 2005 tới nay, với 3 kỳ hội diễn sân khấu cải lương chuyên nghiệp toàn quốc, đạo diễn Lê Nguyên Đạt và Khoa Kịch hát dân tộc của trường đều có tiết mục tham gia theo cung bậc ngày càng hoàn thiện. Nếu Tìm lại tình yêu (tác giả Chu Thơm – Tô Thiên Kiều) chỉ là vở diễn thoảng qua của hội diễn 2005, thì sau đó chiếc huy chương bạc tập thể của vở Bến nước Ngũ Bồ (tác giả Hoàng Công Khanh – Võ Tử Uyên) đã tạo được dấu ấn riêng cho đạo diễn Lê Nguyên Đạt.
Về tổng thể, vở Cơn hồng thủy của sân khấu Sen Việt vẫn là một trong những tiết mục trí tuệ và đỉnh cao trước những thông điệp của cuộc sống; nhất là trong bối cảnh đời sống sinh viên và thị dân đang khá xa lạ đối với nghệ thuật dân tộc và chúng ta đang thực hiện các nghị quyết của Đảng về phát triển nền văn hóa tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc.
Thiết nghĩ những vở diễn loại này cần lan tỏa sâu rộng trong đời sống giới trẻ và vào các trường học. Nghệ thuật sân khấu vốn dĩ phải biết phát huy cao độ tính tập thể đồng sáng tạo, thế hệ sau có nhiệm vụ hoàn thiện giá trị sáng tạo của những người đi trước. Thiển nghĩ đó là con đường khoa học nhất để chúng ta tìm kiếm những tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao…

Trữ Quân - Vương Tử Quỳnh (Báo SGGP online, 05/11/2012)

Post a Comment