Mở
cảnh trở lại, người thanh niên lúc này đang ngủ trên tảng đá. Cô gái ngồi gục
đầu trên cánh tay ở một góc sk. Người đàn ông ngồi một góc.
T.NIÊN - (Từ từ tỉnh dậy, thấy người đàn ông) Hả..
(bật dậy chạy nhìn xung quanh)
Đ.ÔNG - Thầy… thầy tỉnh chưa thầy ?
T. NIÊN -
(ngồi xuống) Đây là đâu vậy ?
Đ.ÔNG - Thưa thầy… con cũng
không biết nữa. Hình như là .. đảo hoang.
T. NIÊN - Đảo hoang à, (chồm
dậy nhìn quanh) Vậy là, ta đã thoát rồi ! Ta đã thoát rồi.
Đ.ÔNG - Dạ phải, thầy đã thoát nạn rồi. Chúng ta đã thoát khỏi đại
nạn này rồi thầy ơi.
T. NIÊN -
Thầy bà gì ở đây ? (xé toạc chiếc áo đang làm anh ta vướng víu)
Đ.ÔNG - Ủa... (nhìn
cô gái, chỉ vào chiếc áo)
T. NIÊN - (Giơ
chiếc áo lên) Tôi đã cướp của một nhà sư, trên đường tẩu thoát.
CÔ GÁI - Tẩu thoát ? Anh là…
Đ.ÔNG - (cười
bộc phát)
T. NIÊN - Ông cười cái gì
?
Đ.ÔNG - Tôi cười cho sự trớ trêu của số phận.
Chúng tôi thì cứ nghĩ mình cứu được một người lương thiện. Còn anh thì cứ nghĩ
anh đã được tháo cũi sổ lồng.. không ngờ lại chui thẳng vào cái nhà tù không
song sắt này..haha..
T. NIÊN - Ở đâu thì ở, miễn đừng ở trong tù. Ủa, ý ông là
sao ? Nếu biết tôi là tội phạm, ông sẽ không cứu ?
Đ.ÔNG - Tôi..
CÔ GÁI - Không.. ơ .. ông ấy
chỉ nghĩ, những người được sống sót sau cơn hồng thủy, phải là những người
lương thiện.
T. NIÊN - Vậy ... hai người
nghĩ mình là người lương thiện ? Và các người có quyền được sống hơn tôi ?
Haha… người tốt. Xin chia buồn, vì tôi không phải là người lương thiện. Và hơn
thế nữa, tôi căm thù tất cả lũ người lương thiện. Sao ? Một trong hai người, có
ai là người lương thiện hay không ?
(người đàn ông và cô gái nhìn nhau, im lặng)
T. NIÊN - Có không ?
Đ. ÔNG - Tại sao chúng tôi phải
trả lời câu hỏi của anh ? Chúng tôi có lương thiện hay không thì mặc chúng tôi.
T. NIÊN - Không được. Trên đảo này chỉ có 3
người, không thể có 1 người xấu và 2 người tốt dưới một bầu trời. Phải cùng một
giuộc như nhau, hoặc 1 trong hai phải bị loại bỏ. Xã hội cũng vậy thôi mà,
không phải sao ? (chợt rút từ trong người
ra một con dao) Tôi đã thề, hễ
gặp ai lương thiện là tôi sẽ giết, giết hết, trừ … bác sĩ.
CÔ GÁI - Bác..sĩ ? Ông ta chính là bác sĩ.
T.NIÊN - (nhìn người đàn ông) Bác sĩ ?
Đ.ÔNG - Dạ… tôi cứu người, chứ không giết người.
T. NIÊN - Biết ! Lương y như từ mẫu mà. (bắt tay) Bác sĩ cho tôi hỏi: mỗi lần khám bệnh,
ông lấy bao nhiêu tiền ?
Đ.ÔNG - Ơ.. (nhìn con dao) một trăm ngàn.
T.NIÊN - Có nhiêu đó thôi hả ?
Đ.ÔNG - Thì... đó là tiền khám,
thêm xét nhiệm nữa thì khoảng hai trăm mấy.
T. NIÊN - Hai trăm mấy. Ông có
biết một cụ già đi bán xôi, một công nhân đi làm thuê, mỗi ngày kiếm được bao
nhiêu không ? 20 ngàn, nhiều nhất là 50 ngàn. Vậy nếu họ bệnh, kiếm đâu ra 100
ngàn để đi khám bệnh ? Nếu họ không có tiền, bác sĩ có khám cho họ không ?
ĐÀN ÔNG - Tôi…
T.NIÊN - Vậy nếu họ ráng kiếm
được 100 ngàn đi khám bệnh, thì trong cái đơn thuốc mà các bác sĩ kê cho họ, sẽ
được kê thêm bao nhiêu phần trăm thuốc bổ ?
Đ.ÔNG - Tôi .. anh hỏi tôi những
điều đó để làm gì ?
T.NIÊN - Tại vì tao có một lời
nguyền, hễ gặp bác sĩ là tao giết hết, không kể người tốt hay kẻ xấu.
Đ. ÔNG - Anh ...
CÔ GÁI - Bác sĩ thì cũng có
người này người khác, sao anh có thể quơ đũa cả nắm như vậy được.
T. NIÊN - Vậy ra, cô nghĩ bác
sĩ là chỉ biết cứu người, còn tội phạm…
KIM TIỀN HUẾ
… như tôi, mới biết
giết người sao ?
Cô em ơi, cô nghĩ
sai rồi
Tôi làm ác cũng chỉ
vì tôi, không phân biệt đúng sai
Còn anh ta là người,
bề ngoài trông lương thiện
Nhưng cái ác ẩn
mình.
Anh ta gián tiếp
giết người không dao nên đâu có ai hay
Có biết bao nhiêu
gia đình bất hạnh
Chợt mất người thân
vì những sơ xuất cỏn con
CÔ GÁI - Lời của anh nghe quá
lạ tai, làm bác sĩ là cứu chữa bệnh nhân
Phải nghiêm trang
cẩn trọng, phải 10 phần trách nhiệm
Sao có thể vô tâm
gây ra điều ngược lại làm hiểm nguy tính mạng ?./.
T. NIÊN - Đó đó, người đời ai
cũng nghĩ như cô, nên họ hết lòng nể trọng, một cũng ông bác sĩ, hai cũng ông
bác sĩ. Họ đặt niềm tin, tiền bạc và cả tính mạng mình vào tay bác sĩ, mà không
biết rằng, bác sĩ có thể cứu người, nhưng cũng có thể giết người. Chỉ khác là,
cứu người thì được ngợi khen, còn giết người thì không bao giờ bị đem ra xử
tội.
CÔ GÁI - Có thật như vậy không
? Kinh khủng vậy sao ? (nhìn người đàn
ông) Ông hãy nói một tiếng đi, hãy nói đó không phải là sự thật đi !
Đ.ÔNG - Cô muốn tôi nói gì bây
giờ ? Tôi … Anh ta điên rồi.
T. NIÊN - Hahaha.. Phải, tao điên. Vì nếu không…
KIM TIỀN BẢN
… điên, thì tao đâu lâm vòng tù tội.
Tao thực sự phải điên, vì đời tao quá
thảm thương
Tao được sinh ra, trong một gia đình
lương thiện
Được hạnh phúc ấm êm, có đủ mẹ đủ cha.
Rồi, chính những thằng bác sĩ như mày đã
cướp mất của tao
Một người mẹ nhân từ mà tao quí tao yêu.
Làm cho ba tao vì buồn đau mà sa đà trụy
lạc
Hạnh phúc gia đình nát tan... để tao phải
phát điên./.
Đ.ÔNG - Anh nói sao ? Mẹ anh...
T. NIÊN - Khoẻ mạnh, yên lành.
Rồi một ngày chợt trở thành tàn phế chỉ vì một mũi thuốc nhầm lẫn của một tên
bác sĩ. Để cả quãng đời còn lại, bà phải bất lực ngồi ở trên giường, đếm thời
gian từng giờ, từng phút đi qua trong đau đớn. Và một ngày, không chịu nổi khi
mình là gánh nặng cho chồng con, bà đã tự kết thúc đời mình. Kể từ đó, ba tao
cũng biến thành một con người khác, và đời tao cũng trở nên tan nát.. Cũng chỉ
vì mày, vì những thằng bác sĩ như mày. (Tiếp
Kim Tiền)
Tao sẽ trả thù đời,
bằng cách giết hết không tha
Những kẻ bề ngoài
trông lương thiện thẳng ngay
Nhưng thực tế bên
trong là những tâm hồn ruỗng
mục
Chỉ biết mưu lợi bản thân, chà đạp mọi
thứ dưới chân./.
Đ.ÔNG - Anh à, dù sao, đó cũng là chuyện ngoài
ý muốn. Sống trên đời, ai cũng có lúc lầm sai mà...
T.NIÊN - Mày cũng là bác sĩ,
mày nghĩ mày có quyền được sai lầm khi cứu chữa bệnh nhân ư ?
Đ.ÔNG - Tôi ...
(người
đàn ông gục mặt đau khổ)
CÔ GÁI - Những gì anh vừa mới nói đều là thật
sao ? Một mạng người có thể chấm dứt chỉ vì một sơ suất cỏn con của những người
bác sĩ ? Ông trả lời tôi đi, hãy nói rằng, anh ta nói bậy đi !
Đ.ÔNG - Không, anh ta nói đúng. (nhạc) Có quá nhiều bệnh nhân. Bác sĩ thì
luôn thiếu. Bệnh viện nào cũng trong tình trạng quá tải. Cô bảo chúng tôi phải
làm gì đây ? Lịch mổ dày đặc, sức khỏe không đảm bảo, thì… đôi khi… chúng tôi phải
mổ trong trạng thái không tỉnh táo.
T.NIÊN - Đó, cô nghe chưa ?
Ông ấy thú nhận rồi đó.
CÔ GÁI - Trời ơi, ông có thể xem thường tính mạng con người
như vậy sao ? Thì ra, đây mới chính là nỗi ám ảnh mà ông mong thoát khỏi, nhưng
ông không có can đảm đối đầu với nó, và ông mong cơn hồng thủy này sẽ giúp ông.
Ông … ông hèn lắm. Thế giới này không thể nào thay đổi được, với những con người
như ông.
Đ.ÔNG - Cô…
CÔ GÁI - Còn gì nữa không ? Còn sự thật nào mà tôi chưa biết nữa không
?
ĐÀN ÔNG - Còn ...(phục hiện)
No comments:
Post a Comment