5/18/13

CƠN HỒNG THỦY - PHẦN 1







(Sấm sét long trời lở đất. . . . .
 Mưa gió của một cơn lũ kinh hoàng . . . .
Âm nhạc, ánh sáng – tiếng động. Những âm lắng dần, chỉ còn tiếng sóng vỗ bờ cát rì rầm)

Đ.ÔNG :  (nằm sóng soài trên bờ cát, dần hồi tỉnh) Đây là đâu ? Sao chỉ toàn là rác thế này ? Có lẽ nào … là tận thế thật rồi sao ? Cả trái đất, đã bị nhấn chìm rồi sao ?
                      Đúng rồi ! Ta nhớ ra rồi ! Một cơn hồng thủy ! Ta đã thấy… mặt đất nứt toác ra, nước ầm ầm đổ về. Đường sá, xe cộ bị cuốn sạch. Những tòa nhà cao tầng đổ sập….Những con người bé nhỏ hoảng loạn chạy tứ phương tìm nơi ẩn nấp. Ẩn nấp ! Nhưng ẩn nấp ở đâu ? Hahaha…
- Khi trái đất đã đến hồi …
DUYÊN KỲ NGỘ
… cáo chung, mọi thứ đều chấm dứt
Không còn nữa loài người, cũng không còn sự sống..
Chấm dứt tiến bộ, văn minh, không còn chiến tranh, khủng bố
Những sướng khổ vui buồn cũng trở về bụi cát…
Con người phản bội thiên nhiên, chà đạp lên qui luật sinh tồn
Tự cho mình là mạnh nhất trên đời, thừa khát vọng lẫn lòng tham
Để đến ngày hôm nay.. haha.. chỉ một tiếng .. “bùm”
Tất cả trở về hư không !./.

.. Hahaha… chấm dứt ! Chấm dứt hết ! Trở về bụi cát. Hahaha…. (đang miệt mài trong sự hồi tưởng, bỗng giật mình sững lại) Ủa, nhưng… còn ta ? Ta còn sống đây mà ? Sao .. (nhìn quanh hoặc chạy quanh, cố hiểu cho được hoàn cảnh của mình).. sao ta vẫn còn sống ? Ta vẫn còn sống ! Hahaha ..(cười sung sướng)
- Có phải là…vậy là.. trời cho ta được sống ? (quì thụp xuống) Con tạ ơn trời ! Ngàn lần tạ ơn trời đã cho con sống sót. Con sẽ phải làm gì đây ? Phải rồi, phải xây dựng lại một thế giới tốt đẹp, đầy tình yêu thương. Nhất định, con người không được lặp lại những sai lầm của mình lần nữa. (Suy nghĩ) Nhưng…. Làm thế nào để sinh tồn ở nơi này ? Và làm thế nào xây dựng lại thế giới nếu chỉ có một mình ta ?
(Bỗng có tiếng rên rỉ phát ra từ trong hang đá)

Đ.ÔNG     - Ai ! Ai đó  ?. . .(giọng cô gái vọng ra từ hang đá)
CÔ GÁI    - Cứu . . . tôi. . . với. . . .
Đ. ÔNG    - Tiếng một người phụ nữ ? Vậy là đúng rồi. Phải là một người phụ nữ. Con tạ ơi trời đã chỉ dẫn cho con.. (chạy đi)

MỘT GÓC SÂN KHẤU
(Cô gái rên rỉ , chàng trai đến gần phát hiện có người, xốc bế cô gái ra tiền đài SK, đặt nằm xuống một tảng đá bằng phẳng và lay gọi)
Đ. ÔNG    - Tỉnh lại đi cô…
CÔ GÁI  - Đây là đâu ? (Bừng tỉnh nhìn người đàn ông sau đó quan sát khắp nơi). Đây là đâu ?
Đ. ÔNG    - Tôi... cũng không biết nữa.
CÔ GÁI   - (nhìn quanh, sực nhớ) Sóng biển . . . giông tố. . . (chạy ngang tiền cảnh SK rồi quay phắt lại hỏi người đàn ông) Con tôi đâu ?
Đ. ÔNG    - Sao ? Còn một đứa bé nữa à ? (Chạy tìm)
CÔ GÁI    - (Hoảng loạn tìm con bới tung đất đá) Con ơi . . con tôi đâu rồi . . nó (nhặt được búp bê) Con tôi, con đừng sợ, mẹ đây..(ôm búp bê vào lòng). .
Đ.ÔNG    - Cô làm gì vậy ? Cô tỉnh lại đi, đây đâu phải là con cô ? Nó... là búp  bê mà !
CÔ GÁI   - (nhìn búp bê) Con tôi... con tôi đâu rồi... Nó .. chết rồi. Nó chìm ... (vùng chạy)  Buông tôi ra, hãy để tôi chết, tôi muốn chết.
Đ. ÔNG    - Bình tĩnh lại đi ! Chúng ta vừa trải qua một cơn hồng thủy, không chỉ có con cô, mà tất cả đều đã chết hết rồi. Chỉ còn chúng ta, chúng ta đã vượt qua cái chết để có sự sống tại sao bây giờ cô lại muốn chết ?
CÔ GÁI    - Không có con, tôi không thể sống được. Con tôi, nó có tội tình gì đâu ? Nó mới 3 tháng tuổi thôi mà. Ông trời ơi, sao ông tàn nhẫn vậy ? Buông tôi ra, hãy để cho tôi theo con tôi, tôi không muốn sống.
                       (Lao nhanh ra biển, người đàn ông giữ lại giằng co nhau và tát cô gái. Cô gái sụp xuống . . khóc nức nở, đèn)

MÀN 2:
                 Cũng khung cảnh ban đầu, cô gái ngồi ôm búp bê, vô thức.

CÔ GÁI        - Ầu ơ, con tôi khát sữa bú tay
                      Ai cho bú thép ngày dài mang ơn..
Đ. ÔNG    - Tôi xin lỗi vì lúc nãy… tôi đã mạnh tay với cô. Bây giờ, cô muốn đánh trả lại tôi bao nhiêu cũng được, nếu điều đó làm cô nhẹ lòng…
CÔ GÁI  - Con tôi chết rồi. (khóc) Làm sao tôi sống được khi không có con. Trong cơn bão lớn, đôi tay của người mẹ không bảo bọc được con mình. Và …con tôi đã …
SÂM THƯƠNG
ra đi và nằm yên trong lòng nôi biển cả
Ôi đứa con thơ ngây có làm chi nên tội người ơi
Trời sao đành nhẫn tâm, nỡ cắt chia mẫu tử thâm tình
Giờ thân này đơn côi, còn sống đây … chỉ đớn đau …riêng mình../.
Đ. ÔNG    - Tôi xin chia sẻ cùng cô sự mất mát đó. Nhưng cô phải nhớ : “mạng sống là thứ quý báu nhất mà ta còn giữ được là tốt lắm rồi”. Mọi thứ, rồi sẽ tìm lại được, cô à.
CÔ GÁI     - Tôi phải tìm con tôi. Con tôi đâu.
Đ. ÔNG    - Cô ơi, cô tỉnh lại đi, con cô đã chết rồi.
CÔ GÁI   - Tại sao tôi còn sống đây mà con tôi lại chết ? Tôi phải chết để con tôi được sống.
Đ.ÔNG     - Cô bình tĩnh lại đi.
CÔ GÁI   - Ông buông tôi ra. Ông là ai vậy ? Tại sao ông ngăn cản tôi làm gì ?
Đ.ÔNG    - Tôi muốn cứu cô mà.
CÔ GÁI  - Cứu một người không còn muốn sống, ông không thấy việc mình làm là vô nghĩa lắm sao ?
Đ.ÔNG    - Vô nghĩa ? Đó lại là công việc mà tôi đã làm cả đời tôi.  Cứu những người không còn muốn sống, và bất lực trước những người không muốn chết.
CÔ GÁI    - Ông là…
Đ. ÔNG    - Tôi là bác sĩ.
CÔ GÁI    - Ông là bác sĩ ? (chạy tới bên búp bê) Con ơi, có bác sĩ rồi. Sao ông còn đứng đó ? Ông cứu con tôi đi.
Đ. ÔNG    - (giả vờ khám) Con cô không sao. Nó chỉ bị sốt nhẹ thôi. Ngày mai nó sẽ tỉnh dậy.
CÔ GÁI     - Con ơi, bác sĩ nói con cô không sao, ngày mai con sẽ tỉnh lại. (cười)
Đ. ÔNG    - Cô cười được rồi. Hy vọng là tôi sẽ cứu được cô ta. (một cơn chấn động, người đàn ông xô cô gái xuống và dùng thân mình che chắn cho cô. Qua cơn chấn động, cô gái bỗng sực tỉnh)
CÔ GÁI    - Đây là đâu vậy ? Sao chỉ toàn là rác ?
Đ. ÔNG    - Tôi không biết. Hoặc là một đảo rác nổi trên biển. Hoặc là một hòn đảo thật bị rác phủ kín sau cơn bão lớn. Trời sắp tối rồi, tôi nghĩ ta không nên mạo hiểm. Phải cố gắng đợi hết đêm này, sáng ngày mai sẽ tính. (đốt lửa)
Đ.ÔNG    - Cô à, cô lên đây đi. (Cô gái e ngại, ngồi dưới) Thôi, cô lên đây đi, để tôi xuống đó. (người đàn ông bước xuống dưới, cô gái chạy tới gần đống lửa, rồi như áy náy, cô hỏi, “ông không lạnh à ?”. Người đàn ông cười bước lên ngồi cạnh, họ im lặng giây lát)
Đ. ÔNG    - Cô à, cô có nghĩ rằng, trên trái đất này giờ chỉ còn lại tôi và cô không ? Và chúng…
KHÓC HOÀNG THIÊN
… ta được trời cao thương xót, ban cho một cơ hội sống
Không chỉ tạo dựng lại đời ta, mà còn xây dựng lại thế giới này
Một thế giới tốt đẹp hơn nhiều, chớ không tệ hại như ngày hôm qua
CÔ GÁI   - Tôi không nghĩ thế giới này tệ hại, chỉ có con người mới tệ hại mà thôi
               Sao con người không tự thay đổi chính mình, để đời tốt đẹp hơn ?
                 Chờ mong chi cơn hồng thủy này ? Chấm dứt dùm những xấu xa ?./.
Đ.ÔNG    - (Tư lự) Vì con người đã lún quá sâu vào sai lầm, đến mức không thể tự đổi thay được nữa. Con người cần một sự tái sinh. (sôi nổi) Giờ chỉ còn lại chúng ta, chúng ta sẽ làm cho thế giới trở nên tốt đẹp.
CÔ GÁI        - Bằng cách nào ?
Đ.ÔNG    - Bằng những việc làm tốt đẹp, ngay từ bây giờ, và từ những việc rất nhỏ. Cô sẵn lòng làm cùng tôi chứ ?
CÔ GÁI     - Thay đổi thế giới ? Tôi sao ? (cười rũ rượi)
Đ. ÔNG    - Sao cô lại cười ?
CÔ GÁI   - ông chưa biết gì về tôi, mà lại nghĩ rằng tôi có thể làm được cái điều tốt đẹp đó sao ?
Đ.ÔNG    - Vậy thì.. cô là ai ? Cô làm nghề gì ?
CÔ GÁI   - Tôi…
                (Tiếng chiếc thuyền trôi đập vào bờ đá, và tiếng người rên rỉ)
Đ.ÔNG    - Có người !
CÔ GÁI   - Sao.. sao anh nói thế giới chỉ còn hai chúng ta ?
Đ.ÔNG    - Sao tôi biết. Nhưng cô yên tâm đi, những người sống sót sau cơn hồng thủy, chắc chắn phải là người lương thiện. (chạy ra kéo chiếc xuồng vào) Cô giúp tôi với !
CÔ GÁI   - Một nhà sư à ? Giả thiết của anh ngày càng có căn cứ đấy.
Đ. ÔNG    - Cô tin tôi rồi phải không ? (Hai người khiêng lên bờ một thanh nên còn trẻ, mặc áo nhà sư, đầu cạo trọc. Họ đặt anh lên tảng đá, và lay tỉnh)
T. NIÊN    - (rên rỉ) Đói quá ! đói quá !
Đ. ÔNG    - Không có thức ăn, làm sao bây giờ ? Cô coi chừng anh ta, để tôi ra bãi tìm thử.
T.NIÊN     - Đói quá ! Tôi chết mất . . .
Đ. ÔNG    - Không có gì cả. Làm sao bây giờ ? A, tôi nhớ rồi. (kéo cô gái đứng dậy ra một góc SK ). Cô hãy giúp đỡ cậu ấy được không ?
CÔ GÁI    - Biết kiếm đâu ra thức ăn bây giờ mà bảo tôi giúp ?
Đ. ÔNG    - (Kéo người cô gái ra xa hơn) Trong người cô có . . . (Chỉ vào người cô gái)
CÔ GÁI    - Anh nói sao ? Anh nghĩ rằng tôi giấu thức ăn đâu đó hả ? Sao anh có thể nghĩ xấu về tôi như vậy ?
Đ.ÔNG    - Không phải vậy , ý tôi là.. cô có thể sẵn lòng chia cho anh ta sự sống, phải không ?
CÔ GÁI    - Nhưng chẳng lẽ anh định lấy thịt tôi cho cậu ấy ăn hay sao ? Trời ơi ! Anh  . . . (định chạy)
Đ. ÔNG    - Không, cô bình tĩnh. Tôi muốn nói là .. sữa, cô có sữa. (Chỉ vào ngực cô gái)
CÔ GÁI    - (Hiểu ra) Nhưng mà..
Đ.ÔNG    - Trời đã ban cho tôi và cô sự sống cũng chính là giao cho chúng ta mang sứ mạng thiêng liêng, tái lập cuộc sống mới đầy tình thương và hạnh phúc cho mặt đất này. Và đây chính là thử thách đầu tiên. Nếu cô không cho cậu ta thì dòng sữa ấy cũng sẽ tự vơi cạn và tắt đi một cách vô ích.
CÔ GÁI    - (Suy nghĩ – tiếng rên rỉ của người thanh niên như thúc giục cô gái) Trời ơi, giữa đảo hoang, một mạng người cùng nguy đang cần chút thức ăn để duy trì sự sống. Và tôi thì.. tôi đang dư thừa …
XẾ XẢNG
                      …dòng sữa, của con tôi
                      Dòng sữa đang trào dâng căng tức trong người
                      Bầu sữa đang chờ đôi môi nhỏ của con tôi
                      (con ơi..)
                      Giữa chốn đảo hoang, trời nước mênh mông
                      Con người trở nên bé nhỏ vô cùng
                      Tình người cần san sẻ, cần tương trợ lẫn nhau
Dòng sữa của con mẹ vắt để cứu người
Mà nghe tim lòng nhói buốt từng cơn./.
Con ơi, dòng sữa căng đầy nhắc mẹ nhớ đến con, sinh linh bé bỏng đã vĩnh viễn lìa xa mẹ. Mẹ chỉ muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho riêng con. Nhưng.. ông bác sĩ nói đúng, không có con, thì dòng sữa này rồi sẽ tự cạn đi vô ích. Mẹ .. mẹ phải cứu người.

                      Nhạc… đèn. Out cảnh

No comments:

Post a Comment