Tư Thành - Lê sử quan nói đúng. Liệu ta có nên xử lại một vụ án đã vùi
chôn những 20 năm dài đăng đẳng ? Một vụ án mà ngay cả Lê Nhân Tông anh ta cũng
đành nhắm mắt làm ngơ ? Ức Trai tiên sinh ơi… 18 năm qua canh cánh lòng ta một
ân tình sâu nặng. Làm sao ta có thể quên người đã dám đương đầu cùng bão táp
chốn thâm …
NAM XUÂN
… cung, bảo vệ vẹn toàn, sinh mạng Ngô Tiệp Dư
Và cả đứa con trai, mới vừa tượng hình trong thai.
Than ôi, tình khôn trả, nghĩa khó đền
Vì sóng dậy đất bằng, ta chưa kịp trưởng thành
Người đã về cùng thiên thu.
Chỉ còn đây những vần thơ như ngọn lửa hồng
Đốt lòng ta trên từng bước phong trần
Khát khao được trở lại triều đình
Sẽ rửa sạch oan tình cho ai
18 năm ta đợi chờ cơ hội
Nay đã tạm tròn những mơ ước riêng tư
Nghĩa cũ tình xưa chợt như sóng xô về
Sóng dập dồn lòng ta./.
(Ngọc
Huyên vào)
N.Huyên -
Vương gia, thiếp mời chàng dùng chén trà sen cho nhẹ nhõm tinh thần.
T.Thành -
Ngọc Huyên, nàng còn thức à ?
N.Huyên -
Rạng minh nhựt, sẽ là đại lễ đăng quang, thiếp biết chàng sẽ khó an giấc điệp
nên sang đây cùng chàng đàm đạo. (Nhìn thấy những tập thơ trên bàn) Kìa, Tư Thành, chàng lại âm thầm đọc thơ của Ức Trai tiên sinh trong thư phòng à ? Chàng quên đây là thơ cấm sao ?
T. THÀNH - (tiếng lòng) Thơ cấm ! Đó là điều cấm vô lý và ngu
xuẩn nhất mà ta từng biết. Ta sẽ xuống lệnh bãi bỏ điều cấm ấy, và ra lệnh sưu
tầm lại hết những áng văn thơ của Nguyễn Trãi.
N.HUYÊN -
Kìa Tư Thành, chàng đang nghĩ gì ?
T.Thành -
À… không, ta … ta đang nhớ đến ngày đầu tiên ta gặp nàng bên phủ Tây Hồ, nàng thiếu nữ
đẹp xinh ngồi vo gạo trên bến nước. (Diễn)… (Ngâm) Gạo trắng nước trong, mến cảnh lại càng thêm mến cả …
N.HUYÊN - Mến cảnh lại càng thêm mến cả… ? Mến cả gì ?
TƯ THÀNH - Ơ ta… ta có mến gì đâu, ta chỉ làm thơ thôi. Phải rồi, ta làm
thơ mà…
N. HUYÊN - Có thật là làm thơ không ? Theo thiếp thấy, đó là một vế đối
thì đúng hơn. Một vế đối thật là hiểm hóc. Nó hiểm hóc ở chỗ,
T. THÀNH - Chỗ nào ?
N. HUYÊN - Câu nọ chưa tròn
nhưng ý kia đã đủ. Và cái câu đối bỏ lửng hững…
XANG XỪ LÍU
… hờ, đã làm đôi má của ai
Phải ửng hồng trong nắng ban mai, hồng như hoa lựu
trên cành.
T.THÀNH -
Lạ kìa, ta có nói gì đâu, dù một lời chọc ghẹo ?
Ta… ta chỉ làm thơ, thơ chưa tròn vần điệu,
Bởi rối lòng vì gạo trắng nước trong, nên ta… lạc nửa
linh hồn
Ấy vậy mà, vế đối đang dang dở,
Lại được họa vần chỉnh chu, đâu ra đó
Sắc đã khiến say mê, tài càng thêm kiêng nể
Ai có ngờ một câu đối bâng quơ, lại là chỉ hồng se kết
tóc tơ./.
N.HUYÊN -
Chàng khen thiếp quá lời. Chẳng qua, thiếp cũng chỉ… đối bừa thôi mà.
T. THÀNH - Đối như thế mà bừa ư ? Nàng đối lại ta nghe !
N. HUYÊN - Cát lầm gió bụi, lo đời
đâu đấy, hãy lo cho …
T.Thành -
“Gạo trắng nước trong, mến cảnh lại càng
thêm mến cả … Cát lầm gió bụi, lo đời đâu đấy, hãy lo cho …”. Đó, đối như thế mà gọi là đối bừa à ? Chẳng phải nàng cũng dành cho ta một câu đối bỏ
lửng đầy ngụ ý đó sao ? “Lo đời đâu đấy, hãy lo cho…’…này nàng thiếu nữ kia ơi, nàng muốn
ta lo cho nước, cho dân, hay lo cho nhà Lê đang hồi nghiêng ngửa ? Lời bỏ dở mà
ý tình chan chứa, khí phách quần thoa khiến bậc mày râu phải trân trọng nghiêng
….
SƯƠNG CHIỀU
…
mình, đời dễ có mấy ai ?
Tao
ngộ chỉ tình cờ, mà lòng ta ghi nhớ mãi
Có
hay đâu, lại còn có ngày gặp nhau !
N.Huyên -
Ngày sơ giao, thiếp đã nhận ra chàng là vương gia
Đôi
lời gởi trao,
Mong chim hồng đừng quên mộng trời cao
Dù đang lao đao, trôi giạt bờ trăng, lênh đênh bến cỏ
Giữa bụi bùn nhân thế
Hãy quan sát dân tình để tìm đường gạn đục khơi trong.
T.Thành -
Ta về hoàng cung, bước lên ngai rồng
Vẫn
mang theo lời ban đầu gởi gắm
Diễm
phúc cho ta, nay lại có nàng cận kề cạnh bên./.
N.Huyên -
Vương gia, mẹ thiếp nói: duyên đôi ta là duyên tiền định, nên tái hợp - là
chuyện đương nhiên. Thiếp mừng chàng sắp bước đến ngai rồng, được đem tài lược
thao vun bồi xã tắc.
T. THÀNH - Ta cũng từng nghĩ như nàng, lòng ta đã từng háo hức. Nhưng
đêm nay, ta vừa chợt nhận ra: sự thật có thể sẽ không như những gì ta hằng
tưởng tượng.
N. HUYÊN - Chàng muốn nói…
T. THÀNH - Ta vừa nhận ra, không phải cứ là vua, thì sẽ được làm những
gì mình muốn. Và hình như, khi là vua, thì ta sẽ bị mất tự do nhiều hơn trước.
N.HUYÊN -
Bởi vì.. chàng sẽ là một đấng minh quân.
T. THÀNH - Nàng nói vậy, nghĩa là sao ?
N.HUYÊN -
Quyền lực luôn đi đôi với trách nhiệm. Nhưng thông thường, người ta chỉ nhìn
thấy quyền lực, lợi lộc mà thôi, nên ai cũng muốn đoạt tranh, thôn tính. Chỉ có
những ai biết nhìn thấy trách nhiệm, mới thấy canh cánh trong lòng. Vương gia,
quyền lực tối cao, nghĩa là trách nhiệm cũng nặng nề. Nhưng thiếp tin chàng
sáng suốt, anh minh, chàng sẽ biết giữ thăng bằng trên sợi dây mỏng manh ấy.
T.THÀNH -
Nội tổ ta từng là một anh hùng kiệt xuất, nhưng cuối đời, người lại trở thành
một vì vua ác, khi xuống tay thảm sát hầu hết các công thần lương đống quanh
mình. Ta sợ, ta sợ quyền lực sẽ làm ta thay đổi.
N.HUYÊN -
Điều đó.. là hoàn toàn có thể.
T.THÀNH -
Nàng cũng nhận thấy sự ghê gớm của quyền lực, phải không ?
N.HUYÊN -
Những tấm gương, những vết nhơ lịch sử còn rành rành ra đó. Đinh Lê Lý Trần bao
đời lừng lẫy, và Đinh Lê Lý Trần rồi cũng tàn lụi thảm thương. Điều tất yếu ấy
sẽ đến, khi người ngồi trên ngôi cao chỉ biết say mê quyền lực mà bỏ quên trách
nhiệm.
T.THÀNH -
Chỉ tội nghiệp cho bao tôi thần lương đống, vì chữ trung quân mà trở thành nạn
nhân của hai chữ vương quyền. (Thở dài) Ức Trai tiên sinh…
N.HUYÊN -
Kìa, chàng vừa đọc thơ của Nguyễn Trãi, giờ lại nhắc đến người ? Tư Thành, chàng
lại trăn trở vì vụ án Lê Chi Viên ư ? Nhưng, tại sao lại là đêm nay ?
T.thành -
Ngọc Huyên, chuyện thảm sát toàn gia Nguyễn Trãi luôn canh cánh bên lòng ta
suốt mười tám năm qua. Ngày mai, ta sẽ chính thức bước lên ngai vàng, ta sẽ có
quyền hành cao nhất để giải oan cho người, nhưng…
N.huyên -
… chàng vẫn chưa đủ tự tin ?
T.Thành -
Nàng ..? Nàng nhận thấy điều đó ư ?
N.Huyên -
Có gì khó đâu. Chính vì còn vướng mắc, nên chàng mới thao thức đêm nay.
T.Thành -
Nàng thật đúng là tri kỷ của ta. Nàng biết không, chủ mưu của vụ án này là mẫu
hậu. Và dưới tay bà, phần lớn những công thần lương đống của tiên đế đều có
nhúng tay vào.
N.Huyên -
Như vậy, nếu xét xử lại, thì Lệ Chi Viên sẽ là một vụ án lớn của hoàng gia ?
Tư Thành - Phải, và đối diện với …
NGỰA Ô NAM
…
ta là cả triều thần thân tín của vua cha.
Có
người đã mất đi, nhưng cũng có người còn tại vị hôm nay
Với
đầy đủ quyền uy.
Công
đường lập ra cả triều ca chấn động,
Ta
bứt dây nếu để động rừng, thì lợi - hại phải liệu lường.
N.Huyên -
Có câu rằng “quân pháp bất vị thân”,
Chàng
muốn là đấng minh quân
Thì
phải nghiêm minh dũng cảm đương đầu
Với
bất cứ thế lực nào.
T.THÀNH -
Sao ta thấy mình nhỏ nhoi bất lực,
Nào phải ta sợ khó khăn ? ./.
Nào phải ta sợ khó khăn ? ./.
N.HUYÊN -
Tư Thành ơi, chàng là bậc quân tử chính nhân nên chữ đức chữ tâm, chàng đã vượt
trên thiên hạ. Nhưng lèo lái non sông đứng đầu sóng cả thì đấng minh quân còn
cần thêm chữ tài trí song ….
VỌNG CỔ
2…..
hành. Tài mà thiếu đức tâm sẽ thành
bạo chúa sắt đá lạnh lùng. Còn chỉ
có đức tâm mà thiếu tài thiếu trí, sẽ là kẻ tầm thường không thể trị quốc, chăn
dân. Thiếp tin chàng nhưng cũng thấy băn khoăn, bao gánh nặng sẵn dành chờ đặt
lên đôi vai chàng đó. Ôi con người của văn chương thơ phú, sẽ đối diện thế nào
với ràng buộc triều nghi ?….
TRĂNG
THU VĨ
T.THÀNH -
Lòng ta như cuộn tơ vò, riêng chung đôi đường trĩu nặng
Tình xưa nghĩa cũ chưa đền, lẽ đâu làm ngơ ngoảnh mặt
Tủi thẹn cùng cố nhân, ngậm hờn đến trăm năm…
Tình xưa nghĩa cũ chưa đền, lẽ đâu làm ngơ ngoảnh mặt
Tủi thẹn cùng cố nhân, ngậm hờn đến trăm năm…
N.Huyên 3.
Vương gia ơi thiếp thương chàng giữa đôi đường tiến thoái, lời chân thành xin
được tỏ phân. Sách thánh nhân có dạy rằng: kiến nghĩa bất vi vô dõng dã. Vậy
thì giữa cuộn tơ vò muôn mối, chàng chỉ nên lần một mối mà đi. Dù cho đất ngã
trời nghiêng, ta đều biết giải oan cho Nguyễn Trãi là việc đúng. Chỉ một chữ
“đúng” ấy thôi, cũng đủ để bậc quân tử chính nhân phải ra tay đòi lại sự công
bằng./.
T.Thành -
"Giữa cuộn tơ vò muôn mối, chỉ nên lần một mối mà đi". Ngọc Huyên, ta cám ơn
nàng, ta cám ơn nàng nhiều lắm. Ta hy vọng mình sẽ có đủ đức tài để giải quyết
vụ án khó khăn này, đáp tình tri ngộ của Ức trai tiên sinh, và … không phụ lòng
kỳ vọng của nàng.
N.Huyên -
(trao chén trà) Dù sao, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Chàng hãy
nghỉ ngơi, để mai còn lo đại lễ. Thiếp xin phép hồi cung.
(Ra)
No comments:
Post a Comment