CẢNH KHAI TỪ: Màn SK mở
trong tiếng nhạc buồn. Cảnh một buổi chiều ở nghĩa trang. Hai người đàn ông,
một cô gái đứng trước ngôi mộ vừa mới đắp. Trên mộ có đầy hoa. Tiếng vọng từ
hậu trường (hoặc dùng playback) thể hiện tiếng nói các nhân vật. Tiếng cười trong
trẻo của Hằng vang lên.
HẰNG Chào các bạn, tôi là cư dân mới của
các bạn đây. Hôm nay trời đẹp quá! Nơi tôi nằm cũng thật là đẹp. Hôm nay tôi là
một người hạnh phúc. Đã có bao nhiêu người đến tiễn đưa tôi, họ đều nhắc đến
tôi với niềm thương tiếc vô hạn. Kìa, các bạn thấy gì không? Mọi người đều đã
về hết rồi, vẫn còn lại bốn người đứng trước mộ phần tôi. Các bạn nhìn xem, họ
vẫn còn đang khóc. Họ khóc vì tôi, vì sự ra đi của tôi đấy. Nhưng mà… họ là
những con người đáng ghét. Khi tôi sống, họ chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Bây
giờ tôi chết, họ lại đứng đây mà khóc. Khóc ư? Để làm gì? Nước mắt có cứu rỗi
được linh hồn tôi không? Không, tôi không cần! Các người đi đi, tôi căm hận các
người, tôi không cần những giọt nước mắt ấy…
(Tiếng vọng ngày càng nhỏ đi và cuối cùng là im lặng. Nhạc vẫn dạo)
(Tiếng vọng ngày càng nhỏ đi và cuối cùng là im lặng. Nhạc vẫn dạo)
TUẤN Hằng ơi! Sao em lại phải chết? Đó
chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà. Anh em mình nào đã gây nên tội gì đâu? Tuổi em
còn trẻ quá mà!
NHÂN Hằng, em là cô bé giỏi nguỵ biện
phải không? Vậy thì em hãy biện giải dùm tôi về sự ra đi này của em đi! Em đã
ra đi quá sớm, chưa kịp để ta hiểu nhau và … chưa kịp để tôi hiểu cả lòng mình.
HẠNH Hằng ơi, hai chúng mình là trời vực
khác xa nhau nhưng lại giống nhau ở chỗ mình còn quá trẻ. Nhưng tại sao non dại
như mình mà mình không gục ngã? Còn cứng cỏi, sành sỏi như Hằng… (Tíêng cười trong trẻo của Hằng vẫn vang
vọng đâu đó, như cô vẫn đang chơi đùa, quậy phá ở thế giới bên kia)… Đã
có lúc mình thèm có được tiếng cười cứng cỏi, vô tư của Hằng. Vậy mà…
BẢO Chị Ba ơi, bây giờ chị hạnh phúc
phải không? Ai cũng khóc thương chị. Bảo cũng vậy nữa. Nhưng tại sao phải đến
khi mình chết, người ta mới khóc thương mình hả chị Ba?
(Tiếng vọng lại dồn dập cất lên một câu hỏi “tại sao?”. Nhân vật Hằng
xuất hiện, cô tiến thẳng ra phía trước sân khấu)
HẰNG Tai sao ư? Cái chết của tôi vẫn chưa
trả lời được cho các người câu hỏi đó sao? Tại sao các người không để tôi yên?
Tại sao các người không tự mà hiểu lấy? Mọi người muốn hiểu rõ ràng câu chuyện
là vì thương tôi hay vì muốn cho tâm hồn mình bình yên, thanh thản trước khi
rời khỏi nơi này để trở về với đời sống bình thường như cũ. Rồi cũng sẽ chỉ có
mình tôi nằm lại nơi này nghe lá rơi gió thổi. Hoa trên mộ tôi rồi cũng héo
tàn. Tôi cũng không biết cái chết của mình là sai hay đúng. Tôi đã đánh đổi cả
mạng sống của mình, chỉ để biết những điều muốn biết… Phải chăng tôi đã lầm?
(Tiếng
nhạc cất cao, chuẩn bị cho vở diễn bắt đầu. Đèn SK tắt hết chỉ chừa lại một
chút ánh sáng rọi thẳng vào Hằng. Màn đóng.)
No comments:
Post a Comment