4/4/13

Anh và em - Cảnh 4


CẢNH 4: Văn phòng một Công ty may mặc xuất khẩu. Tuấn đang ngồi bên bàn làm việc. Điện thoại reo.

TUẤN             Alô, Hạnh hả ? Ah, tôi có hẹn với cô ấy. Cô cứ để cô ấy vào đi.
                        (Tuấn lại cắm cúi làm việc. Hạnh vào, anh khoát tay ra hiệu cho cô ngồi chờ ở salon)

TUẤN             (nhấc điện thoại) Alô, tôi nghe đây. Sao ? Thiếu mạc à, cả mạc trên và mạc sườn? Chỉ còn 7 ngày nữa là phải xuất hàng đồng loạt rồi. Hàng tồn chúng ta còn không? Không ư? Vậy thì phải đặt thêm. Còn thiếu bao nhiêu? 180 cái? Ít quá, sợ bên kia người ta không chịu làm. Thôi được rồi, để tôi gọi điện thử xem.
                        (Gác máy, quay số mới)
                        Alô, Tuấn đây Hải ơi, có chuyện cần ông giúp đây. Công ty tớ đang có lô hàng cần xuất gấp, nhưng đến công đoạn cuối thì thiếu mạc, cả mạc trên và mạc sườn. Ông ráng giúp được không? Số lượng ít mới rắc rối chớ, chỉ có 180 cái thôi. Hàng đang nằm chờ trên chuyền. Ừ, mẫu y như kỳ trước thôi, ráng thu xếp dùm tớ nghen. Trong vòng 3 ngày ư ? Được, được. OK, cám ơn rất nhiều. Hôm nào rảnh tớ tạ ơn nghe. Bye.

(Tuấn lại bấm số mới)
Alô, tôi đây. Bên kia đã chấp nhận giúp ta. Trong khi chờ đợi, anh cứ cho ráp sản phẩm đến khâu cuối cùng. Chỗ gắn mạc sẽ chừa lại để ráp sau. Vậy nghen.
(Tuấn gác máy, thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang phía Hạnh. Hạnh đang ngồi quan sát Tuấn nãy giờ với đôi mắt ngưỡng mộ)

HẠNH            Anh xử lý công việc giỏi quá !

TUẤN             Chào cô sinh viên thực tập. Cảm ơn em đã khen. Làm việc thời buổi này phải thế chứ em. Phải bản lĩnh mà khôn khéo, nếu không dễ thất bại lắm!

HẠNH            Vậy những sinh viên mới ra trường như em chắc khó tìm được việc làm lắm? Tụi em chưa có kinh nghiệm, lại chưa quen biết nhiều.

TUẤN             Bản lĩnh là một phần phụ thuộc vào bản chất con người, nhưng cũng có thể có được qua thời gian tích lũy, rèn luyện. Theo anh thì không phải công ty nước ngoài nào khi tuyển người, họ cũng đặt nặng vấn đề này. Chỉ cần em giỏi chuyên môn, khi nhận vào họ sẽ đào tạo thêm, hoặc tạo cơ hội cho mình thử thách. Sao, em định sau khi tôt nghiệp rồi, em sẽ xin về công ty nào ?

HẠNH            Em cũng chưa biết mình phải xin vào đâu mới thích hợp. Tính em nhút nhát lắm!

                        (Tuấn cười)

HẰNG            Sao anh lại cười?

TUẤN             Anh đang nhớ lại hồi mới gặp em. Đụng xe giữa đường, sách vở văng tung tóe, vậy mà chỉ biết cắm cúi nhặt sách vở, không có một lời trách phiền người đã đụng mình.

HẠNH            Bị té nằm dài ngoài đường, thiên hạ thì xúm đen xúm đỏ, quê thấy mồ. Với lại,  thấy anh sang trọng, lịch sự quá ai dám trách phiền.

TUẤN             May là anh đụng phải em. Chứ phải mấy cô khác, cũng xinh đẹp như ai, cũng quần áo sang trọng đắt tiền như ai, vậy mà mở miệng ra là nghe không nổi. Đó là chưa kể khi va phải mấy ông đạp xích lô, thấy mình càng sang trọng, lịch sự, họ chửi càng nhiều. Làm như họ làm việc cực nhọc quá, thấy mình giàu sang, sung sướng họ ghét hay sao ấy. Nên được dịp, họ chửi cho thoả lòng.

HẠNH            (cười) Phải vậy, chớ nhút nhát như em, nhiều khi cũng thiệt thòi, phải không anh?

TUẤN             Anh thì không cho đó là nhút nhát mà đó là cái duyên, cái bản chất của một con…
SƯƠNG CHIỀU
                        …người có tâm hồn trắng trong
                        Một tính cách tuyệt vời mà con gái đời nay hiếm có.
                        Tuy mới quen thôi nhưng anh đã biết rằng - mình gặp may.

HẠNH            Anh đừng ghẹo em cô gái quê mùa đồng ruộng đã quen
                        Sống giữa thành đô cứ thấy mình ngỡ ngàng, lạ xa.

TUẤN             Nay ta quen nhau, em sẽ quen mau với cuộc sống giàu sang vương giả.
                        Anh sẽ bắt nhịp cầu, cho em bước vào vùng trời ước mơ.

HẠNH            Em nào mơ chi đời vương giả sang giàu
                        Chỉ ước mong được tròn hạnh phúc
                        Em chỉ ước mong
                        Một hạnh phúc bình thường, đơn sơ./.

TUẤN             Ồ, em không nên ràng buộc mình vào những ước mơ bé nhỏ, nó sẽ làm cho em quen với sự yên phận. Phải biết đặt ra cho mình những mơ ước lớn lao, những khát khao to lớn. Nó sẽ thúc đẩy em làm việc để đạt cho được ước mơ đó.

HẠNH            Em sợ những mơ ước viễn vông!

TUẤN             Đôi khi mình tưởng viễn vông nhưng lại có thể thực hiện được thì sao? Thí dụ nhé …. Bây giờ nếu em đói bụng, em sẽ ước gì?

HẠNH            Một gói xôi, một ổ bánh mì. Hoặc về nhà với bữa cơm ngon do anh em nấu.

TUẤN             Thế em không ước được vào một nhà hàng sang trọng nào đó ư?

HẠNH            Em không có cơ sở để ước điều đó.

TUẤN             Đó là em nghĩ. Chớ anh thì cho là được. Vì trưa nay, anh sẽ mời em đi ăn nhà hàng.

HẠNH            Nhưng đó là một ước mơ dựa trên cơ sở người khác.

TUẤN             Có sao đâu? Vì điều đó có lợi cho mình mà lại chẳng có hại cho ai. Sao, em có vui lòng đi với anh không?

                        (Hạnh cười. Điện thoại reo. Tuấn nhấc máy)

TUẤN             Alô, Hằng ư? Cô bảo nó vào thẳng đây gặp tôi nhé! (Gác máy, nói với Hạnh) Em xuống dưới chờ anh, anh nói chuyện với em gái anh một chút. Chờ anh nghe.

                        (Hạnh ra. Tuấn nhìn theo đầy vẻ thích thú. Hằng đến.)

HẰNG            Anh Hai! Làm gì nhìn theo người ta dữ vậy? Cha, có bồ mới hoài nghen.

TUẤN             Chuyện của tao, ai cần mầy để ý. Gì đây? Thấy mặt là biết xin tiền rồi.

HẰNG            Biết thì cho đi, khỏi mắc công tui xin. Lần này cho 2 vé nghe. Tui  mới phát hiện một chỗ hết ý.

TUẤN             Tiền ba mẹ mới cho, hết rồi sao? Mày xài sang quá nghen. Không biết giá trị của đồng tiền, tiêu xài phung phí kiểu này, coi chừng mày hư mất.

HẰNG            Sao hư được anh! Nghèo túng, thiếu thốn mới hư, còn có đồng tiền bảo vệ mà hư gì? Anh không nghe người ta nói “Phú quý sinh lễ nghĩa” sao?

TUẤN             Mày chỉ giỏi ngụy biện. Nè…
                        (Tuấn đưa tiền cho Hằng, bỗng rút về)

HẰNG            Làm gì quê vậy ông? Tiếc hả?

TUẤN             Tối ngày chỉ nghe xin tiền đi chơi, không nghe nói học hành gì cả?

HẰNG            Anh mà cũng để ý đến chuyện học hành của tui vậy sao? Học hành hả. Mới nghĩ tới
NGỰA Ô BẮC
                        … thôi là đã phát mệt lên
                        12 năm đã quá đủ rồi anh
                        Giờ lên đây cho người ta ngơi nghỉ
                        Thi Đại học để được là sinh viên
                        Có tiếng cho vui vậy mà anh Hai.

TUẤN             Mày chỉ lo chơi không lo ăn học
                        Không nghĩ gì  đến chuyện tương lai
                        Chẳng lẽ suốt đời bám theo ba mẹ?
                        Rỗng không về kiến thức, lấy gì ra làm việc với người?

HẰNG            Cái chuyện lập thân bằng cách còng lưng, è cổ học hành
                        Là chuyện của mấy đứa nghèo
                        Mình đã giàu rồi, đâu cần thiết, anh Hai!
                        Tiền có trong tay em đây vẫn làm chủ bao người
Em không có một tấm bằng
Vẫn đứng đầu mấy đứa học giỏi, cho anh coi./.
Còn nếu muốn có bằng cho oai, mua một cái là xong chứ gì!

TUẤN             Tiền, tiền, lúc nào mày cũng nghĩ có tiền là mua được tất cả. Tiền là của ba mẹ với anh mày vất vả làm ra, chớ phải của mày đâu mà “chắc ăn” dữ vậy?

HẰNG            Giờ sao? Không muốn cho tui chứ gì. Có muốn tui nhắc lại lời ba mẹ trước khi đi không? Thư ba mẹ viết là… ờ mà tui chỉ nhớ có một câu thôi: “Ở nhà em nó cần bao nhiêu tiền cứ cho em. Mẹ mong anh em ở nhà vui vẻ”. Đó, tui không muốn xin đâu, nhưng lại sợ anh không làm tròn trách nhiệm mà mẹ giao phó.

TUẤN             Thôi, thôi cầm tiền rổi biến dùm tui. Mày chỉ giỏi ngụy biện. Thằng nào vô phước mới vớ phải mày.

HẰNG            (cười) Có thể lắm! Nhưng đó là chuyện sau này kìa. Còn hiện tại: anh không thấy là tui vừa buớc vào công ty anh là mấy thằng cha nhân viên của anh đã chụm đầu bàn tán. Còn ra đường, anh có biết bao nhiêu chiếc Dylan, SH bám theo tôi không? Nhưng mà vô tư đi. Cuộc sống hiện tại của tôi rất đẹp, mọi ước muốn đều ở trong tầm tay thì cần chi đến tình yêu nữa. Lo là lo cho anh kìa. Trác táng quá coi chừng trời phạt đấy! Không phạt anh mà trả quả ngay tôi thì khổ cho em lắm. Anh mới “chài” được em nào mới lắm phải không?

TUẤN             Mày lại lê la ở dưới văn phòng chứ gì! Thì cũng… ăn bánh trả tiền thôi. Thắc mắc gì, biến nhanh đi.

HẰNG            Chuyện của ông, ai thèm thắc mắc. Nhưng mà… ráng để đức cho tui với nghe ông. Bye à!

                                    (Hằng ra, Tuấn nhìn theo lắc đầu. Màn hạ)

No comments:

Post a Comment